Chương 78: Anh có mua nhà cho em không

210 16 1
                                    

Vương Thanh cũng thật không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại Hà Vân Du, và điều không ngờ hơn nữa là lại gặp lại cô ta vào lúc Phùng Kiến Vũ có mặt ở chỗ này. Thật ra thì Vương Thanh không có ý che giấu Phùng Kiến Vũ, chỉ là hắn không muốn hai người gặp mặt nhau, nếu như để cho Phùng Kiến Vũ nhìn thấy Hà Vân Du xuất hiện ở chỗ này thì hồ ly nhỏ kia khẳng định sẽ lại ghen tuông vô cớ. Vương Thanh vừa mới nghĩ đến Phùng Kiến Vũ thôi thì người ta ngay lập tức đã bước vào rồi, giống y như những gì hắn suy đoán Phùng Kiến Vũ quả thật là có biểu hiện rất khác lạ, lúc đầu là thất thần ra mất vài giây sau đó liền liếc nhìn về phía hắn, ánh mắt kia rõ ràng hiện ra tia muốn truy hỏi ngay lúc này.
Trần A Kiều thấy Phùng Kiến Vũ bước vào liền nhanh chóng lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng này:
"Phùng Kiến Vũ đây là bạn của tôi, cô ấy tên là Hà Vân Du, hai người làm quen với nhau đi"
Phùng Kiến Vũ cũng không biết nên phải làm cái gì tiếp theo cả, cậu nghĩ rằng Hà Vân Du này cũng nhận ra cậu, hơn nữa lần ấy đọc tin nhắn của cô ta nhắn cho Vương Thanh thì có khả năng rất cao cô ấy cũng biết mối quan hệ giữa cậu và Vương Thanh rồi. Hà Vân Du quay sang nhìn Vương Thanh một bộ dạng vui vẻ chào hỏi, cả một quá trình đều biểu hiện ra việc rằng mình và người phía trước đây không quen biết với nhau:
"Xin chào tôi là Hà Vân Du, là bạn cấp ba của A Kiều và là học muội của Ngộ Phàm cùng Kiệt"
Phùng Kiến Vũ gật đầu một cái cố gắng mở miệng nở một nụ cười ngượng ngùng, cái cách xưng hô kia quả thật nghe không lọt tai chút nào, cái gì mà Kiệt đây, cậu ở bên cạnh hắn một thời gian rồi cũng vẫn chỉ gọi hắn là Vương Thanh mà thôi. Phùng Kiến Vũ bước về phía ghế ngồi lúc trước của mình, nhưng bởi vì Hà Vân Du đang đứng ở ngay đó không biết là vô tình hay cố ý cô ta liền ngay lập tức kéo ghế ngồi muốn ngồi. Vương Thanh xem như cuối cùng cũng làm được một việc cho cõi lòng của Phùng Kiến Vũ hả hê một chút, không đợi Hà Vân Du kịp ngồi xuống, Vương Thanh đã chặn cô ấy lại:
"Tiểu Vũ, mau đến đây ngồi đi"
Hà Vân Du không muốn ở chỗ này tranh chấp một cái ghế ngồi, ngồi ở bên nào thì cũng vẫn được ngồi cạnh Vương Thanh mà thôi. Hà Vân Du nhanh chóng lùi lại phía sau một bước nhường chỗ cho Phùng Kiến Vũ, đúng lúc này Trần A Kiều lại lên tiếng nữa:
"Phùng Kiến Vũ, anh có thể nhường chỗ cho Vân Du được không? Chúng tôi cũng lâu rồi mới gặp mặt, muốn ngồi chung một chỗ"
Thật ra cả Hà Vân Du và Phùng Kiến Vũ trong đầu đều ngấm ngầm muốn tranh đấu, tuy rằng vị trí chỗ ngồi này không có gì to tác cả nhưng mà hai người vẫn một lòng muốn ngồi xuống chỗ này. Nếu như Hà Vân Du là một cô gái hiền lành hẳn sẽ khéo léo nói câu từ chối, nhưng cô ấy lúc này lại đứng ở một bên không nói gì cả, Phùng Kiến Vũ là một người nhỏ mọn nhưng cũng chẳng dám biểu hiện sự nhỏ mọn của mình ra cho người ngoài biết tránh cho bọn họ chê cười thế cho nên chỉ có thể mỉm cười kéo ghế giúp cho Hà Vân Du ngồi vào:
"Đương nhiên là có thể rồi, Vân Du cô ngồi chỗ này đi"
Hà Vân Du cười nhẹ, nụ cười kia có chút gì đó không được đúng cho lắm:
"Cám ơn"
Phùng Kiến Vũ trong lòng bực bội, Vương Thanh sớm đã biết tính khí của hồ ly nhỏ nhà mình này ra sao, nếu bây giờ không cho cậu một chút dỗ dành khẳng định lát nữa khi ở nơi chỉ có hai người hắn sẽ lại đau đầu nữa. Vương Thanh đứng dậy kéo ghế của mình ra một bên rồi hướng Phùng Kiến Vũ nói:
"Tiểu Vũ ngồi xuống ăn cơm đi"
Phùng Kiến Vũ nâng mi, trước nhìn tới biểu cảm trên gương mặt của Hà Vân Du trước sau đó mới liếc nhìn qua Vương Thanh, khóe miệng nhỏ hơi nhếch lên cao một chút sau đó cười cười ngồi xuống vị trí bên cạnh Hà Vân Du:
"Được rồi, tôi ngồi đâu cũng được, không phải là vẫn có thể ăn được cơm hay sao"
Một câu nói này của Phùng Kiến Vũ không biết là đơn giản hay là không đơn giản, nhưng mà người hiểu chuyện thì nghe được rất thâm thúy, người không hiểu chuyện như Trần A Kiều lại cảm thấy không cần để ý quá nhiều. Hà Vân Du im lặng không nói gì cả, cô nhanh chóng cầm lấy ly nước trên bàn nhấp một ngụm rồi thản nhiên như không có chuyện gì lên tiếng nói:
"A Kiều tất cả món này đều do cậu nấu hay sao?"
Trần A Kiều ngồi ở bên cạnh Tống Ngộ Phàm liên tục gắp đồ ăn để vào bát cho cậu ta, nghe thấy Hà Vân Du hỏi thì vui vẻ gật đầu:
"Đúng vậy, chân giò heo hầm táo đỏ này là món tủ của mình đó, cậu mau ăn thử xem thế nào?"
Hà Vân Du nhìn tới đĩa lớn ở chính giữa bàn liền quay sang Vương Thanh nói:
"Kiệt, nếu em nhớ không nhầm thì anh cũng thích ăn chân giò heo hầm nhưng lại không thích ăn táo đỏ, nhớ khi ấy mỗi lần ở căng tin trường đại học em đều giúp anh nhặt táo đỏ bỏ vào bát của mình"
Tống Ngộ Phàm nhìn ba người ở phía trước cũng có điểm đau đầu, nếu biết trước Trần A Kiều quen biết với Hà Vân Du hơn nữa hôm nay còn mời cô ấy đến thì Tống Ngộ Phàm cậu cũng sẽ không nói Vương Thanh đến nơi này đâu. Tống Ngộ Phàm biết Vương Thanh rất cưng chiều Phùng Kiến Vũ, lần đó giữa Phùng Kiến Vũ và Vương Thanh xảy ra chuyện hiểu lầm, Vương Thanh kia liền có nhã hứng mời cậu ra uống rượu giải sầu, hơn nữa còn rất nhẫn nhịn mà đợi Phùng Kiến Vũ nguôi giận mới dám đi gặp mặt người ta. Nếu như là các cô gái trước đây thì khẳng định đã sớm bị Vương Thanh đưa vào quên lãng rồi, đừng tưởng cậu vừa mới rồi ở trên xe trêu chọc Phùng Kiến Vũ vài câu là vì cậu và Vương Thanh là bạn thân không có gì phải e ngại cả, nhưng việc trêu chọc Phùng Kiến Vũ một chút cũng vẫn luôn giữ ở một mức độ nhất định mà thôi:
"Ha ha Vân Du, em có phải thích ăn táo đỏ hay không, như vậy số táo đỏ này đều nhường cho em hết đó"
Trần A Kiều đánh nhẹ vào lồng ngực của Tống Ngộ Phàm rồi khẽ nói:
"Người ta cũng thích ăn táo đỏ cơ mà"
Tống Ngộ Phàm nhanh chóng gặp vào bát của Trần A Kiều một trái táo đỏ:
"Được được bảo bối, táo đỏ đều cho em"
Phùng Kiến Vũ nghe lại đoạn tình trong quá khứ của Hà Vân Du và Vương Thanh liền cảm thấy không vui, nhưng mà bây giờ không vui cũng không thể được biểu hiện ra bên ngoài, trận vừa rồi là cậu thắng bây giờ há có thể để giảm uy phong. Phùng Kiến Vũ nhoài người về phía trước gắp một miếng thịt chân giò hầm bỏ vào bát rồi lấy muôi múc thêm một chút nước canh, cậu cố tình múc thêm ba trái táo đỏ vào trong bát của mình. Phùng Kiến Vũ lấy đũa gắp trái táo đỏ đưa vào miệng cắn một nửa rồi lại bỏ xuống bát của mình:
"A Kiều, táo đỏ cô làm rất là ngon, tôi trước giờ không thích ăn táo đỏ cũng cảm thấy táo đỏ lần này rất vừa miệng"
Trần A Kiều vui vẻ cười ha ha:
"Thế sao, cám ơn anh nhé"
Phùng Kiến Vũ trước giờ đều thích ăn những món có màu sắc sặc sỡ, xanh xanh đỏ đỏ như mấy viên kẹo ngọt vừa nhìn thấy là cậu liền muốn bỏ vào miệng rồi, trái táo đỏ này cũng không phải ngoại lệ, nhớ lúc trước mẹ Tiêu nấu cái gì có bỏ vài trái táo đỏ vào thì cậu liền gắp hết bỏ vào bát ngồi ăn. Vương Thanh lại không thích ăn táo đỏ, nhưng bởi vì muốn làm cho hồ ly nhỏ bên cạnh vui vẻ liền vẫn có thể ăn được vài trái, tiếp theo sau đó Vương Thanh liền mang toàn bộ táo đỏ ở trong bát của Phùng Kiến Vũ gắp hết qua bát của mình:
"Nếu em không thích ăn táo đỏ thì để anh ăn giúp em"
Phùng Kiến Vũ không có phản đối nhưng ngoài miệng lại hỏi:
"Vương tổng, Vân Du nói anh không thích ăn táo đỏ cơ mà"
Vương Thanh khàn giọng;
"Anh thích"
Thật ra hành động gắp thức ăn kia ở trong mắt của Trần A Kiều rất là kỳ quái, đây chẳng phải chỉ những người yêu nhau mới làm thôi hay sao:
"Vương tổng, anh thích ăn táo đỏ thì ở chỗ này vẫn còn rất nhiều mà, việc gì lại phải gắp từ trong bát của Phùng Kiến Vũ thế?"
Vương Thanh ngẩng đầu chậm rãi nói:
"Không sao, em ấy không thích ăn nên tôi vừa vặn gắp qua luôn thôi"
Tống Ngộ Phàm nhanh chóng kéo Trần A Kiều về câu chuyện của mình, hiện tại tốt nhất là không nên động gì đến ba người phía trước thì hơn. Phùng Kiến Vũ cố nén cười trong lòng ngồi ăn chân giò heo hầm trong bát của mình, bỏ vài trái táo đỏ cậu thích ăn liền có thể thu về được vẻ mặt khó coi của Hà Vân Du thì có là gì.
Hà Vân Du cố nén tức giận trong lòng, hai tay nắm chặt lại với nhau rồi từ từ nới lỏng ra một chút, gương mặt vẫn có nét cười ôn nhu:
"Kiệt à, buổi tối anh có rảnh hay không, em muốn hẹn anh ra ngoài nói chuyện một chút"
Vương Thanh vẫn bình thản ăn:
"Buổi tối tôi bận rồi"
Hà Vân Du kiên nhẫn dịu giọng:
"Như vậy lát nữa ăn xong, em chỉ cần mười phút mà thôi, chúng ta lâu rồi không có ôn lại chuyện xưa"
Phùng Kiến Vũ vẫn duy trì im lặng, Vương Thanh đương nhiên vẫn từ chối:
"Lát nữa ăn xong tôi có việc cần phải quay về công ty giải quyết"
Trần A Kiều vừa nghe cách nói chuyện kia của Hà Vân Du liền biết bạn mình trước kia với Vương Thanh có một đoạn tình cảm, bây giờ lên tiếng nói giúp Hà Vân Du xem ra cũng có lợi sau này:
"Vương tổng, hình như bạn của em để ý anh rồi, anh xem người ta là con gái có phải hay không cũng nên để cho người ta chút mặt mũi đi chứ"
Phùng Kiến Vũ để đũa xuống bàn quay sang nhìn Vương Thanh nói thế này:
"Vương tổng, ôn lại chuyện xưa cũng không phải năm mười phút là có thể xong rồi, buổi tối hôm nay anh lại bận... như vậy cố gắng sắp xếp gặp mặt người ta vào một ngày nào đó, để cho hai người có đủ thời gian thoải mái ôn lại chuyện xưa đi"
Ý tứ kia của Phùng Kiến Vũ, Vương Thanh vừa nghe liền cảm nhận được vị chua nồng nàn:
"Tôi rất bận cũng không biết có thời gian rảnh rỗi ngồi uống trà nói chuyện phiếm hay không, như vậy cô có cái gì muốn nói thì cứ nói luôn ở đây cũng được rồi"
Chuyện mà Hà Vân Du muốn nói cũng chỉ có thể cho một mình Vương Thanh nghe mà thôi, Vương Thanh muốn cô ở chỗ này nói đương nhiên là đang làm khó cô rồi, hơn nữa nãy giờ Vương Thanh luôn không để mặt mũi cho cô một chút nào, Phùng Kiến Vũ kia ngồi bên cạnh khẳng định đang hả hê lắm. Mối quan hệ giữa Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ cô sớm đã biết ở Tam Á lần đó, hơn nữa còn là do chính miệng Vương Thanh nói ra, lúc đầu cô quả thật không thể chấp nhận được chuyện này, nhưng mà một người giàu có như Vương Thanh cái gì cũng có thể làm được, hoặc cũng có thể lần chia tay khi ấy đã để lại cú sốc trong lòng của Vương Thanh cho nên hắn hiện tại mới như thế.
Mọi người ăn xong liền có món tráng miệng được đưa lên, món tráng miệng lần này là một ly kem dâu tây nho nhỏ, phía trên mặt được đặt kín những miếng dâu tây cắt thành từng miếng nhìn vô cùng bắt mắt. Phùng Kiến Vũ trước là chọn ăn hết toàn bộ dâu tây ở trên mặt ly kem sau đó mới bắt đầu ăn đến kem, Phùng Kiến Vũ mỗi lần ăn được kem ngon đều sẽ nhắm tịt hai mắt lại giống như là sung sướng lắm, cái thói quen này cũng là do Vương Thanh phát hiện ra. Vương Thanh không đặc biệt thích ăn kem, hắn để ly kem đó sang một bên chỉ uống một ngụm rượu vang coi như là kết thúc xong bữa ăn, đương nhiên thì phần kem kia của Vương Thanh đến cuối cùng vẫn hoàn hảo nằm ở trong bụng của Phùng Kiến Vũ, Hà Vân Du phục hay không phục nữa thì cũng chẳng thể làm được gì.
Phùng Kiến Vũ mang khăn giấy lên lau hai bên khóe miệng của mình, Vương Thanh nhìn tới đồng hồ ở trên tay phát hiện ra cũng sắp đến giờ làm liền muốn lên tiếng nói trở về, đúng lúc này vật nhỏ ngồi bên cạnh hắn liền nấc một cái, cả thân thể theo đó cũng nảy lên. Phùng Kiến Vũ ăn no sẽ bị như vậy, nấc rồi sẽ cáu gắt, Vương Thanh đẩy ly nước tới trước mặt cho cậu, uống một ngụm thật lớn rồi vẫn không có tác dụng gì cả, ngồi nghỉ một lúc cũng vẫn như vậy không thuyên chuyển.
"A Kiệt, cậu cứ cùng Tiểu Vũ về công ty trước đi, lát nữa tôi sẽ về sau" Tống Ngộ Phàm lên tiếng nói.
Vương Thanh gật đầu quay sang nhìn Phùng Kiến Vũ:
"Tiểu Vũ chúng ta về thôi"
Dọc đường đi ra ngoài Phùng Kiến Vũ vẫn cứ nấc mãi không thôi, nấc một cái gương mặt liền nhíu lại không vui, lúc hai người chỉ vừa mới bước được một đoạn thôi thì ở phía sau liền có tiếng của Hà Vân Du gọi lại:
"Kiệt, chúng ta có thể nói chuyện một chút hay không? Chỉ một chút thôi"
Phùng Kiến Vũ lại nấc một cái, Vương Thanh xoay người lại nói với Hà Vân Du rồi nhanh chóng đưa Phùng Kiến Vũ ra bãi đỗ xe:
"Giữa chúng ta sớm đã không có chuyện gì để nói cả, cô cũng không cần phải ôm hy vọng gì"
Lúc Phùng Kiến Vũ và Vương Thanh ngồi trong xe rồi, Phùng Kiến Vũ mới quay sang liếc nhìn Vương Thanh;
"Vui vẻ chưa... ức... cuối cùng có thể gặp... ức... lại rồi"
Vương Thanh đưa tay vuốt ngực của Phùng Kiến Vũ:
"Được rồi nói ít một chút, nấc thành như vậy rồi còn muốn nói nhiều"
Vốn tưởng rằng Phùng Kiến Vũ sẽ lại tức giận nữa, nhưng lúc này hồ ly nhỏ kia lại bất chợt ngả người vào lòng ngực của hắn, thân thể mềm mại kia đều phụ thuộc hết vào hắn, Phùng Kiến Vũ nấc một cái liền thở nhẹ vào cần cổ của Vương Thanh khe khẽ nói:
"Anh trước đây với Hà Vân Du tình cảm... ức... tốt lắm sao?"
Vương Thanh vuốt vuốt sống lưng cho Phùng Kiến Vũ:
"Không tốt bằng em"
Phùng Kiến Vũ lại cọ cọ vào người của Vương Thanh:
"Vậy từ đó cho tới bây giờ anh đối với ai tốt nhất?"
Vương Thanh không cần phải suy nghĩ nhiều, lời nói hắn nói ra tiếp theo đây cũng quả thật là thật lòng:
"Đương nhiên là em rồi"
Phùng Kiến Vũ nũng nịu:
"Anh nói thật không?"
Vương Thanh cúi đầu hôn lên mái tóc của Phùng Kiến Vũ ừ một tiếng. Phùng Kiến Vũ nấc một cái rồi lại hỏi hắn:
"Anh có mua nhà cho cô ấy chưa?"
Vương Thanh ngẩn người một chút rồi mới hiểu ra được tại vì sao Phùng Kiến Vũ đột nhiên hỏi vấn đề này:
"Không mua"
Phùng Kiến Vũ nâng giọng:
"Tại sao không mua? Có phải là bởi vì cô ấy so với tình nhân cũ của anh có chỗ đứng cao hơn hay không?"
Vương Thanh bật cười ha ha:
"Không phải đâu"
Phùng Kiến Vũ nhíu nhíu mày:
"Anh có mua nhà cho em không?"
Vương Thanh sảng khoái:
"Em thích căn nhà như thế nào? Đã nhìn trúng căn nhà nào rồi hay sao?"
Phùng Kiến Vũ không cần suy nghĩ nhiều nói luôn:
"Em thích căn nhà giống như của anh"
Vương Thanh cười ha ha:
"Vậy liền cho em căn nhà đó"
Phùng Kiến Vũ liếc mắt nhìn Vương Thanh:
"Thế anh ở đâu?"
Vương Thanh đáp:
"Anh cùng em ở"
Phùng Kiến Vũ hừ hừ:
"Vậy đâu phải nhà của em"
Vương Thanh đưa tay xuống bóp mông Phùng Kiến Vũ:
"Anh làm thủ tục sang tên, sau này nhà đó em làm chủ hộ"
Phùng Kiến Vũ gạt tay của Vương Thanh đang đặt ở dưới mông mình ra:
"Có phải sau này có cô gái nào muốn có căn nhà đó của anh, anh cũng cùng cô ấy ở phải không?"
Vương Thanh cúi đầu hôn vào môi của Phùng Kiến Vũ một cái rồi bỏ ra luôn:
"Trước giờ vẫn chưa có ai tham lam như em cả, cả nhà cả người đều muốn có"
Phùng Kiến Vũ hơi đẩy Vương Thanh ra một chút:
"Em tham lam như vậy anh có thích em không?"
Vương Thanh đáp: "Không thích..." hắn nói đến đây liền dừng lại để quan sát sắc mặt biến hóa của Phùng Kiến Vũ, cuối cùng liền nói thêm vế đằng sau: "Sao được chứ".

Xin hãy đặt cạnh anh ấy một Phùng Kiến VũNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ