Chương 108: Anh nhớ em đến phát điên lên rồi

152 13 1
                                    


Vương Thanh đang trong giai đoạn mất kiểm soát, ngay cả khi hắn còn lý trí mà nghe thấy Phùng Kiến Vũ nói không muốn gặp mặt hắn hay là muốn rời khỏi hắn thì hắn cũng đều khó kiểm soát được huống hồ hiện tại lúc này hắn lại như vậy, thế sự bây giờ chẳng khác nào mảnh chỉ treo chuông. Vương Thanh điên cuồng nhào qua phía Phùng Kiến Vũ, hắn cúi xuống mạnh mẽ hôn vào môi cậu, một nụ hôn mang theo sự tức giận cao độ, mỗi lần hôn đều giống như muốn cắn nát đôi môi của cậu, Vương Thanh một tay nắm lấy cổ tay của Phùng Kiến Vũ, một tay nắm lấy cổ của cậu dùng sức giữ rất chặt, Phùng Kiến Vũ cảm tưởng như không khí phía trước giống như bị hút cạn kiệt, khó thở cùng đau đớn hòa lẫn với nhau mãi cho đến khi tầm mắt phía trước của cậu mờ mờ ảo ảo thì Vương Thanh mới giống như là phát hiện ra điều gì đó vội vã buông cậu ra. Phùng Kiến Vũ được bỏ ra vừa kịp lúc, phản ứng đầu tiên là ho một trận mãnh liệt đến mức hai bên khóe mắt cũng có chút ẩm ướt, Vương Thanh nhìn thấy ở trên cổ của Phùng Kiến Vũ còn in rõ vết đỏ do đầu ngón tay mình để lại thì hối hận muốn đưa tay về phía trước chạm vào đó nhưng bất ngờ bị Phùng Kiến Vũ khước từ gạt ra:


"Đừng có động vào em"


Vương Thanh ngồi im lặng rất lâu, trong lòng hắn hiện tại vô cùng hối hận, hắn quả thật không cố ý làm cho Phùng Kiến Vũ phải hoảng sợ như vậy, càng không muốn làm cho cậu bị đau. Khi hắn thấy Phùng Kiến Vũ né tránh sự đụng chạm của hắn, lại thấy cậu ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn nữa lòng hắn đau như cắt, Vương Thanh biết Phùng Kiến Vũ thật sự tức giận đây không còn giống như lúc trước hễ cậu nổi giận hắn liền mặt dày sáp đến lấy lòng là sẽ được cậu tha thứ, hiện tại Vương Thanh quả thật không dám làm trái ý của Phùng Kiến Vũ nữa chỉ còn biết nói tiếng xin lỗi với cậu:


"Anh xin lỗi"


Phùng Kiến Vũ không hề muốn khóc ở trong tình cảnh này, vừa mới rồi đã cố nhịn không khóc nhưng hiện tại một câu nói xin lỗi kia của Vương Thanh liền khiến cậu cảm thấy tủi thân ghê gớm, bao nhiêu chuyện hắn làm ngày hôm nay đều được cậu nhìn thấy hết, hắn chính là có điều giấu giếm cậu nhưng mà vừa mới rồi hắn còn làm ra vẻ cậu mới là người sai nhiều nhất ở đây. Phùng Kiến Vũ quay đầu sang hướng khác không muốn cho Vương Thanh nhìn thấy bộ dạng này của mình, tay phải nhanh chóng đưa lên lau nước mắt, Vương Thanh nhìn thấy bộ dạng đáng thương kia càng thêm phần tự trách bản thân, nhưng mà hắn trước sau vẫn chưa dám chạm vào người cậu:


"Tiểu Vũ, em đừng khóc có được hay không"


Phùng Kiến Vũ không nói gì cả, cậu xoay người đưa lưng lại phía hắn, cả người tựa vào về lái phụ bên cạnh âm thầm đưa tay lên lau nước mắt trên mặt. Vương Thanh cũng không còn cách nào khác nữa cả, hắn khởi động xe trở về công ty, lúc về đến công ty Phùng Kiến Vũ nhanh chóng bước xuống khỏi xe của Vương Thanh đi về hướng khác chứ không vào trong công ty, Vương Thanh có nhìn thấy nhưng cũng không có ý kiến gì, hắn nghĩ có lẽ Phùng Kiến Vũ cần một chút không gian riêng để bình ổn tâm trạng, ngay cả hắn thời điểm này cũng thật muốn điều chỉnh lại tâm lý của mình.


Buổi nói chuyện ngày hôm nay của Vương Thanh và Tống Tâm Lan kéo dài lâu hơn thường ngày, khi kết thúc giờ trị liệu đó Vương Thanh quả thật có một chút thông suốt, nhưng khi bước ra khỏi khu chung cư kia hắn ngay lập tức bắt gặp cảnh tượng người hắn đề phòng nhất và người quan trọng nhất của hắn đang cùng nhau trò chuyện vui vẻ ở trước mắt hắn, nếu như là người thường còn khó kiểm soát tâm trạng chứ nói là một người vốn có tâm lý nhạy cảm hơn người khác như hắn. Vương Thanh biết Thẩm Đào có điều tra tin tức của Phùng Kiến Vũ, hắn phòng trước phòng sau mang toàn bộ tin tức của cậu giấu đi thật kỹ, hơn nữa còn luôn luôn ở bên cạnh cậu không cho Thẩm Đào có cơ hội tiếp cận, nhưng mà không ngờ nhanh như vậy Thẩm Đào đã có thể ngồi vui vẻ trò chuyện của với Phùng Kiến Vũ. Nếu như nói lần gặp gỡ này chỉ là tình cờ hoàn toàn không có mục đích gì khác, Vương Thanh hắn ngàn vạn lần không thể tin tưởng bởi giữa hắn và Thẩm Đào có một đoạn quá khứ rắc rối với nhau...


Chuyện phải kể đến thời đại học năm ấy, trong số nhóm bạn của Vương Thanh có người quen thân với Thẩm Đào cho nên hắn và Thẩm Đào cũng coi như là có quen biết. Năm thứ ba đại học có một nữ giảng viên mới vào trường đảm nhận dạy môn tiên quyết trong lớp của Vương Thanh và Thẩm Đào, nữ giảng viên này vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp còn rất biết cách nói chuyện, nam sinh hay nữ sinh trong trường đều rất thích học môn của cô ta. Thẩm Đào thích nữ giảng viên đó, nữ giảng viên kia thuộc dạng thích những người có tiền tuy rằng nhà của Thẩm Đào điều kiện rất tốt nhưng tuổi tác của cậu ta so với nữ giảng viên kia kém nhau một quãng, nữ giảng viên đó nhiều lần từ chối Thẩm Đào nói không muốn quen với sinh viên của mình. Một thời gian Thẩm Đào theo đuổi phát hiện ra nữ giảng viên kia đã có đối tượng, hơn nữa còn gửi hình cho Thẩm Đào xem. Chuyện sẽ chẳng có gì móc nối nếu như tấm hình đó không phải là tấm hình cởi trần của Vương Thanh chụp ở tại nhà của hắn, Thẩm Đào sau khi phát hiện ra đối tượng của nữ giảng viên kia là Vương Thanh liền vô cùng tức giận bởi vì cô ấy rõ ràng nói sẽ không bao giờ quen với sinh viên của mình.


Đám sinh viên trong trường tự mở cuộc bình chọn nam sinh ưu tú nhất trường, hai người cuối cùng được lọt vào danh sách là Thẩm Đào và Vương Thanh, số phiếu vốn là ngang bằng nhau cho đến phút chót nữ giảng viên kia chẳng hiểu sao lại bỏ phiếu cho Thẩm Đào khiến cho cậu ta trở thành nam sinh ưu tú nhất trường đại học, Thẩm Đào vì lý do này lại bắt đầu có thêm hy vọng theo đuổi nữ giảng viên kia. Mãi cho đến một ngày nữ giảng viên kia chịu không được sự đeo đuổi dai dẳng của Thẩm Đào nữa mới nói mình lúc đó là tiện tay ấn nhầm mà thôi, Thẩm Đào không tin cứ cố chấp muốn theo đuổi đến cùng. Nữ giảng viên kia chụp một tấm hình Vương Thanh đang ngủ trong phòng gửi cho Thẩm Đào nói cậu ta không cần phí công sức nữa, lần này Thẩm Đào hẹn gặp mặt riêng Vương Thanh ra nói chuyện, Vương Thanh lúc đó vẫn giữ một dáng vẻ thờ ơ phủ nhận hoàn toàn mọi chuyện, nhưng lại chẳng giải thích rõ ràng cho Thẩm Đào biết.


Mùa hè năm ấy Thẩm Đào hẹn Vương Thanh đua xe để kết thúc chuyện này, anh trai của Thẩm Đào bị tai nạn giao thông mà mất mạng, Vương Thanh bởi vì không muốn cùng Thẩm Đào cứ mất thời gian như vậy cho nên liền gọi điện báo cho mẹ của Thẩm Đào biết rằng cậu ta muốn đua xe, muốn mẹ cậu ta đến đưa cậu ta về. Nhưng mà chính vì cuộc điện thoại đó của Vương Thanh khiến cho mẹ của Thẩm Đào trên đường tới đường đua bị tai nạn giao thông mất mạng. Vương Thanh cũng không biết mọi chuyện sẽ lại nghiêm trọng đến vậy, mà nữ giảng viên kia biết tin liền chạy đến hiện trường nói mọi sự thật cho Thẩm Đào biết, rằng cô ấy hiện tại là quen bố của Vương Thanh chứ không phải Vương Thanh, hình chụp kia là do cô ấy lén chụp gửi cho cậu ta muốn cậu ta biết khó mà rút lui mà thôi, nhưng mà Thẩm Đào khi ấy luôn tâm niệm rằng người khiến mẹ cậu ta mất mạng chính là Vương Thanh, mà nữ giảng viên kia chính là Sử Linh hiện tại cũng tự cảm thấy vô cùng khó xử trước cả Vương Thanh và Thẩm Đào.


Phùng Kiến Vũ đi đến quán nước của Lý Hoa ở phía đối diện Vương thị, Lý Hoa lâu lắm mới thấy Phùng Kiến Vũ lại ghé quán vốn định chạy ra hỏi tội một phen những mắt thấy bộ dáng kỳ quái kia của cậu liền dừng lại nhíu mày nhìn.


"Lý tỷ tỷ cho một ly sữa đi" Phùng Kiến Vũ ngồi ở một góc gọi đồ uống


Thời điểm hiện tại quán vẫn vắng khách, Lý Hoa mang sữa tới cho Phùng Kiến Vũ liền có thời gian ngồi lại với cậu trò chuyện vài câu:


"Phùng Kiến Vũ, lâu lắm không thấy ghé qua chỗ của tôi"


Phùng Kiến Vũ cố gắng mỉm cười đáp:


"Không phải bây giờ tôi tới rồi hay sao"


Lý Hoa nhìn Phùng Kiến Vũ một lượt:


"Gần đây hình như sống rất tốt nhỉ, quần áo trên người nhìn thật giống như hàng đắt tiền"


Phùng Kiến Vũ cũng không muốn nói chuyện mình được Vương Thanh chăm sóc rất tốt cho Lý Hoa biết:


"Quần áo trên người nhìn giống như hàng đắt tiền thật sao? Cái này thực chất không đáng là bao đâu"


Lý Hoa hỏi tiếp:


"Nghe nói đợt thực tập kết thúc rồi, sao rồi cậu có được trở thành nghệ sĩ chính thức hay chưa?"


Phùng Kiến Vũ cầm ly sữa uống một ngụm:


"Được làm nghệ sĩ chính thức rồi, có điều chỉ là nghệ sĩ dự bị mà thôi"


Đúng lúc này phía bên ngoài có một vị khách nam bước vào, Phùng Kiến Vũ lúc đầu cũng không có ý định nhìn xem là ai tới nhưng lúc lơ đãng ngẩng đầu lên liền phát hiện ra người tới là Ngô Lăng. Ngô Lăng thản nhiên bước tới phía đối diện Phùng Kiến Vũ ngồi xuống, trước là hướng Lý Hoa gọi một ly sinh tố sau đó mới nói chuyện với Phùng Kiến Vũ:


"Ngày hôm nay cậu rảnh rỗi như vậy sao, lại có thể gặp cậu ở chỗ này"


Phùng Kiến Vũ cúi đầu cầm thìa nhỏ khuấy đều ly sữa tươi:


"Tôi thì lúc nào chẳng có thời gian, chỉ có cậu trở thành minh tinh rồi lại thật không ngờ có thời gian đến đây ngồi uống nước"


Ngô Lăng nhàn nhã tựa vào ghế đáp:


"Trên dưới công ty ai cũng biết Vương tổng mới tuyển thêm một thư ký, điều đáng nói chính là thư ký đó trước đây lại là thực tập sinh của công ty"


Phùng Kiến Vũ hoàn toàn không biết chuyện này bởi vì Vương Thanh nói với cậu rằng không có ai biết cậu mỗi ngày đều lên văn phòng của hắn ngồi "làm việc" cả:


"Cậu nói sao, mọi người đều biết rồi hả?'


Ngô Lăng buồn cười:


"Xem bộ dạng kia của cậu, có lẽ cậu là người cuối cùng trong công ty biết được cơ sự này đó"


Phùng Kiến Vũ thở dài, trong đầu giống như nghĩ đến chuyện gì đó liền hỏi Ngô Lăng:


"Cậu gần đây ở chỗ nào thế?"


Ngô Lăng bình thản trả lời:


"Cũng ở gần chỗ này thôi"


Phùng Kiến Vũ cười cười:


"Ở một mình sao?"


Ngô Lăng nhíu mày:


"Như thế nào? Cậu mà cũng không có chỗ ở sao?"


Phùng Kiến Vũ biết Ngô Lăng đã đoán ra chủ ý của mình rồi cũng không vòng vo nữa:


"Hôm nay có thể cho tôi ngủ ở chỗ cậu được hay không?"


Ngô Lăng gật đầu:


"Cái này đối với tôi không có vấn đề gì, nhưng đối với anh ta liệu có vấn đề hay không?"


Phùng Kiến Vũ nhấp một ngụm sữa rồi mới trả lời:


"Không cần để ý anh ta"


Thế là Phùng Kiến Vũ cả buổi trưa không có quay lại công ty nữa, đến buổi chiều Vương Thanh trở về nhà cũng không thấy Phùng Kiến Vũ đâu liền lo lắng gọi điện thoại cho cậu, nhưng gọi rất nhiều cũng không thấy cậu bắt máy. Buổi tối ngày hôm đó Phùng Kiến Vũ đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện sau này của mình, cậu không thể cứ như thế mãi phụ thuộc vào Vương Thanh được, diễn xuất là đam mê của cậu không thể vì chuyện ba mẹ cậu kịch liệt phản đối mà dừng lại, không phải cậu lúc trước đăng ký chọn theo học diễn xuất ba mẹ cậu cũng đã phản đối hay sao, đến cuối cùng cậu vẫn có thể theo học cho tới cùng. Lúc nằm ở bên cạnh Ngô Lăng, Phùng Kiến Vũ liền lên tiếng hỏi cậu ta:


"Ngô Lăng, cậu thấy công ty giải trí Hợp Cảnh có được hay không?"


Ngô Lặng có điểm khó hiểu, tuy rằng Hợp Cảnh và Vương thị ngang ngửa nhau, điều kiện ở Hợp Cảnh cũng không phải là không tốt nhưng mà Phùng Kiến Vũ không phải là đang quen với Vương Thanh sao, như thế nào lại hỏi đến Hợp Cảnh:


"Hợp Cảnh? Cậu muốn qua đó hả?"


Phùng Kiến Vũ ừ một tiếng, nếu như cậu ở lại Vương thị sẽ luôn bị Vương Thanh kiểm soát, tuy rằng hắn không có ý xấu với cậu nhưng sự quan tâm của hắn khiến cho cậu cảm thấy hơi thái quá:


"Tôi nghĩ muốn qua đầu quân cho Hợp Cảnh"


Ngô Lăng hỏi:


"Cậu và Vương tổng có vấn đề gì sao?"


Phùng Kiến Vũ im lặng rất lâu:


"Không có vấn đề gì, nhưng sau này nhất định sẽ phải có"


Ngô Lăng cảm thấy Phùng Kiến Vũ nói cũng đúng, cho nên dựa theo suy nghĩ của mình mà nói ra:


"Hợp Cảnh cũng là công ty rất được, nghệ sĩ nổi tiếng được đào tạo ra từ đó cũng khá nhiều, so với Vương thị quả thật không thua kém"


Phùng Kiến Vũ cả ngày hôm nay cũng đã tìm hiểu qua thông tin về Hợp Cảnh, cậu cũng đã có quyết định của riêng mình nhưng mà việc khó trước mắt chính là nói cho Vương Thanh biết, lấy tính khí của Vương Thanh chỉ sợ là rất khó thuyết phục mà thôi. Đúng lúc này ngoài cửa liền có tiếng chuông, hiện tại đã muộn như vậy không biết còn có ai đến nữa:


"Ngô Lăng, là chuông cửa nhà cậu có phải hay không?"


Ngô Lăng mang chăn kéo lên cao một chút lười biếng đáp:


"Cậu giúp tôi mở cửa đi, nếu là có người muốn gặp tôi thì nói tôi không ở nhà"


Phùng Kiến Vũ đành lật chăn bước xuống giường đi ra mở cửa, lúc cánh cửa mở ra liền phát hiện là Vương Thanh, hắn vẫn mặc bộ quần áo buổi sáng đi làm, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi ngay cả mái tóc hiện tại cũng có một chút lộn xộn, Phùng Kiến Vũ giật mình đứng thất thần nhìn hắn, giây tiếp theo cả người cậu bỗng chốc bị một lực đạo mạnh mẽ kéo về phía trước.


Phùng Kiến Vũ rơi vào trong lồng ngực ấm áp quen thuộc, cậu cảm nhận được rõ ràng tiếng tim đập mạnh của Vương Thanh, giọng nói của hắn không còn bình ổn như mọi khi nữa mà thay vào đó là giọng nói giống như người vừa chạy rất nhanh hiện tại có chút hụt hơi:


"Tiểu Vũ, anh xin lỗi, tha lỗi cho anh có được hay không?"


Phùng Kiến Vũ không có nghĩ tới sẽ bắt gặp được dáng vẻ này của Vương Thanh, cậu trước đây luôn nghĩ Vương Thanh rất tài giỏi cho dù hắn có gặp bất cứ chuyện gì cũng sẽ không gấp gáp như vậy, xem quần áo cùng bộ dạng này của hắn có lẽ đã đi tìm cậu suốt cả một ngày nay. Phùng Kiến Vũ muốn đẩy Vương Thanh ra một chút nhưng lại bị hắn cực lực ôm chặt lấy, Phùng Kiến Vũ khẽ thở dài nói nhỏ:


"Anh sao thế?"


Vương Thanh khàn giọng, hắn vẫn ôm Phùng Kiến Vũ ở trong lòng không có ý định buông tay:


"Anh nhớ em, anh nhớ em đến phát điên lên rồi"


Trước đây Phùng Kiến Vũ có về quê, cả một ngày không ở trước mặt của Vương Thanh cũng không thấy hắn có hành động như vậy, hiện tại cậu và hắn mới chỉ không gặp mặt nửa ngày thôi Vương Thanh đã thành ra như thế này khiến cho Phùng Kiến Vũ cũng có chút bất ngờ khó xử, càng thêm không biết nên như thế nào nói ra quyết định kia của mình với hắn:


"Anh vẫn chưa về nhà sao?"


Vương Thanh ở trên đỉnh đầu của Phùng Kiến Vũ đáp xuống:


"Về rồi, phát hiện ra không thấy em liền đi tìm em"


Phùng Kiến Vũ im lặng rất lâu, Vương Thanh cũng cứ đứng như vậy ôm lấy cậu, không biết qua bao lâu Phùng Kiến Vũ mới là người đầu tiên lên tiếng trước:


"Thế chúng ta về nhà thôi"


Vương Thanh nghe vậy liền bất ngờ, hắn lúc này mới chậm rãi buông Phùng Kiến Vũ ra, bàn tay đưa xuống nắm lấy tay cậu khẽ ừ một tiếng.

* I'm cum back a~, chỗ mình lạnh lắm, nên muốn nhắc mn mặc ấm 1 chút. Thời gian sắp tới mình thi HK nên sẽ hơi bận, thi xong sẽ cố gắng làm đầy đủ nha, cảm ơn vì mãi yêu Thanh Vũ suốt quãng thời gian dài như vậy. Cuối cùng, mình muốn nói GIÁNG SINH VUI VẺ ~~~

Xin hãy đặt cạnh anh ấy một Phùng Kiến VũNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ