Tan Băng-Phần 54-Những bí mật được bật mí

1 0 0
                                    

       Chương 54

Phan ốm.

Tối đó khi Thảo vừa về đến phòng trọ, đầu óc còn đang nặng trịch không biết ngày mai phải làm sao, ông Mạnh thì vừa mới gọi mà cô chẳng dám nghe. Chợt có tin nhắn của Phan: "T ơi, về thì sang P nhé"

Thì ra là Phan ốm, mà ốm khá nặng.

Nhìn Phan gầy guộc nằm sốt li bì trên giường. Cô rưng rưng nước mắt. Bình thường Phan đã gầy và bây giờ trông anh còn thảm hại hơn. Người gì mà chẳng biết lo cho sức khỏe của mình gì hết. Bất giác cô thấy giận, suốt hai tuần nay, mà có khi lâu hơn thế, sáng nào gặp nhau cô cũng thấy mắt anh thâm quầng, mặt mũi xám xịt, cô đã nhắc anh đừng có làm việc đêm nữa, nhưng anh toàn cãi...

Bây giờ thì hậu quả đây này, anh xin nghỉ làm từ trưa rồi về nằm còng queo một mình, mãi tối mới gọi cô sang, tệ quá. Chắc tính giấu cô vụ ốm này hay sao mà đến lúc không chịu nổi mới thèm gọi chứ. Cô ấm ức.

Nồi cháo đang hầm trên bếp, chỉ một chút nữa là sẽ được. Trái cây, sữa, thuốc... đã để sẵn trên bàn, người gầy đến thế này không biết ăn bao giờ cho lại nữa. Cô than thầm, vừa dọn dẹp vừa nhìn gương mặt hốc hác của anh đang mê mệt, cơ thể xương xẩu của anh cũng dô lên mồn một dưới lớp chăn mỏng. Nhung vừa ở đây xong, nó cũng la ó chưa bao giờ Phan gầy đến thế này, chưa bao giờ Phan ốm đến thế này!

Cô không còn tâm trạng nào mà nghĩ đến cuộc hẹn ngày mai nữa. Cô nhắn vội cho lão Mạnh một tin vỏn vẹn "Mai tôi chưa về được đâu. Mấy hôm nữa nhé". Xong tắt luôn điện thoại. Cô sợ nói chuyện với lão lắm, đầu óc cứ phải căng như dây đàn, mà giờ vẫn chưa nghĩ được lý do.

Thương Phan quá, cứ ăn rồi lại nôn, suốt đêm sốt xình xịch. Trận cảm khiến thần xác Phan suy sụp nhanh chóng. Cả đêm cô thức ở đây canh anh. Tối qua người ta tới thu tiền nhà mà cô phải xin khất, lỡ đêm có gì còn có tiền đưa Phan vào viện. Thật may mắn, đến sáng thì cơn sốt giảm dần, Phan đã tỉnh dậy và ăn vào được chút.

Vậy mà sáng ra cô vẫn phải bỏ Phan ở nhà để đến "trình diện" với quái chiêu. Bởi vì cô biết, hắn mà về quê cô thật thì cô và Phan sẽ nhanh "chết" hơn là quả bom ở nhà nổ. Đã thế, Phan còn đang ốm thì biết chạy làm sao?

Kia rồi, trời đất ơi! Từ xa đạp xe cô đã thấy một cái xe ô tô con màu đen bóng loáng đỗ cửa nhà hàng, mặt hắn thò hẳn ra để nhìn cô, ánh mắt thì đằng đằng sát khí. Cô rùng mình, hắn đã sẵn sàng rồi cơ đấy! Đồ quái dị, cái iphone mà làm như cả cái nhà!

Làm được một lúc cô lại nhắn tin cho Phan xem tình hình thế nào và nhắc nhở ăn uống. Phan cũng nhắn lại ngay nên cô cũng yên tâm là Phan đã đỡ rồi. Giờ nghỉ cô xin phép tạt về nhà một lát. Anh quản lý không hiểu sao rất dễ dãi với cô còn bảo "em mệt thì cứ nghỉ đi, khỏe rồi lại đến làm, anh sẽ bố trí người làm tạm". Ôi may quá, đời cô cũng phải được gặp người tốt chứ, cô cũng đang mệt lắm rồi, cả đêm không ngủ mà. Đờ đẫn dắt cái xe đạp ra cửa, chợt cô giật mình, quái chiêu đang đợi sẵn trước mặt. Giờ thì chẳng cần biết mặt hắn đang đỏ hay trắng nữa, cô lập tức tỏ ra ngoan ngoãn ngay, vì cô không thể nào quên hình ảnh hắn và cái xe ô tô đang sẵn sàng lên đường lúc sáng.

Tan băng rồi đó anhWhere stories live. Discover now