chương 15 " Nàng là vợ ta "

375 12 0
                                    


Bên trong Lăng Tiêu điện, không ít thần tiên đã có chút hoảng loạn. 

Chụm đầu vào nhau không biết đang nói những gì.

Trên bảo tọa, Thiên đế ngồi uy nghiêm, không có bất kỳ biểu tình gì. 

Vương Mẫu ngồi bên cạnh, cau mày suy nghĩ sâu xa không dứt.

Chúng thần đang nghị luận hăng say, chợt thấy một ánh sáng xanh, chỉ nghe vèo một tiếng, một thanh lợi kiếm màu xanh lướt qua tai Thiên đế, thẳng tắp ghim vào trên bảo tọa phía sau hắn.

Mọi người rối rít hít một hơi khí lạnh, kinh ngạc há to miệng. 

Mà Thiên đế ở trên bảo tọa, không có bất kỳ động tác gì, vẫn ngồi trang nghiêm như cũ, mắt lạnh nhìn bóng dáng người áo đen từ ngoài điện chậm rãi đến gần.

Sát khí khắp người Lưu Quang đã biến mất hơn phân nửa, màu đen ở hai mắt cũng phục hồi. 

Nhưng cỗ khí kia vẫn còn, khiến không khí trên đại điện nhất thời căng thẳng, có loại cảm giác giương cung bạt kiếm.

Mắt lạnh quét qua chúng tiên ở hai bên, chỉ thấy bọn họ rối rít cúi đầu, không dám nói gì. 

Có người tính khí bướng bỉnh muốn nói mấy câu, lại bị người bên cạnh vội vàng kéo.

Cuối cùng, Lưu Quang đem tầm mắt nhìn về chỗ ngồi của thiên đế. 

Màu đen trong đôi mắt, không khỏi toát ra vẻ lạnh lẽo.

Vương Mẫu không nhìn nổi, muốn mở miệng khuyên lơn . 

Mới vừa hé miệng, lại bị Thiên đế lấy tay ra hiệu ngăn lại.

Thiên đế cùng Lưu Quang nhìn thẳng vào mắt lẫn nhau, không sợ thanh lợi kiếm sau lưng chút nào. 

Yên lặng chốc lát, cuối cùng mở miệng nói: 

"Nghe nói ngươi đã làm bị thương không ít thiên binh thủ vệ ở Nam Thiên môn, còn đả thương Nhị Lang thần Dương Tiễn?"

Thần sắc Lưu Quang không thay đổi, lạnh nhạt mở miệng.

"Đó là bọn họ tự mình tìm chết! 

Ta không lấy tánh mạng bọn họ, đã xem là hạ thủ lưu tình."

Thiên đế khẽ gật đầu 

"Tốt! Vậy ngươi nói một chút, sao ngươi lại cầm kiếm tự tiện xông vào Thiên Đình, rốt cuộc là có chuyện gì?"

A! Lưu Quang giương môi cười lạnh. 

"Ngài đã biết rõ còn hỏi làm gì?"

Nói thế xong, trên đại điện có chốc lát trầm mặc. 

Không khí căng thẳng, thậm chí ngay cả cây kim rơi xuống đất, cũng có thể nghe thấy.

Người mặc áo bào màu vàng sáng hít một hơi thật sâu. 

Không có ý định lại nói vòng quanh, nói thẳng đến trọng điểm.

"Chỉ là một tiểu nha đầu, có thể khiến cho ngươi thay đổi như thế? 

Thậm chí không tiếc cầm kiếm tự tiện xông vào Thiên Đình cùng ta đối nghịch! 

Thế nào? 

[ HOÀN P2 ] Diêm Vương Phúc Hắc - Vương Phi Gây RốiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ