chương 94 " Đều là định mệnh "

166 8 0
                                    


Ngày ngày trôi qua, cuộc sống vẫn như bình thường. 

Tiểu Vũ cùng Lưu Quang tiếp tục mặt dày ở lại Bạch phủ. 

Dù sao sau khi Hứa Tiên đến tiệm thuốc, mọi người ở trong phủ thích làm gì thì làm.


Trong viện mà bẩn, bàn tay nhỏ bé vung lên liền giải quyết xong. 

Lúc rảnh rỗi, đôi vợ chồng son liền đánh đánh vì tình mắng mắng mà cười, cũng vui vẻ tự tại thoải mái. 

Nhưng quan trọng nhất, chính là nơi này tuyệt đối sẽ không bị người ngoài quấy rầy!


Lưu Quang thấy Tiểu Vũ ngồi trên cầu, bộ dáng đáng yêu đung đưa chân nhỏ gặm quả táo, trong lòng mới nảy ra ý định muốn đến đánh lén một chút.

Chưa kịp hành động, một hồi tiếng kêu la liền cắt ngang tà niệm mới hình thành của hắn.


"Không xong, không xong! Tiểu Thanh, Tiểu Thanh ngươi ở đâu?"

Bạch Tố Trinh giơ quần áo lên, một đường vừa chạy vừa kêu. 

Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, vị xà yêu ngàn năm này liền đem Tiểu Vũ hóa thành Tiểu Thanh, trở thành kim bài miễn tử. 

Một khi có việc xảy ra, lập tức mở miệng kêu người.


Tiểu Vũ bắt đầu cảm thấy buồn bực. 

Trên TV không phải nói rõ ràng là Bạch Tố Trinh rất lợi hại sao, Tiểu Thanh cũng nghe theo ý nàng, là người hầu của nàng sao?

Sao nàng thay đổi bộ dáng hoàn toàn? 

Ngược lại mọi chuyện Bạch xà kia đều dựa vào nàng.


Chuyện phát sinh như vậy, Tiểu Vũ tự nhiên cũng không biết có nên trách hay không. 

Dù sao thân phận của nàng bây giờ là Tiểu Thanh, hơn nữa giúp người vui vẻ mà thôi, mặc dù đó không phải là người, mà là yêu. 

Vậy cũng phải giúp một tay không phải sao!


"Tới đây, tới đây! 

Ở chỗ này đây!"


Nghe Bạch Tố Trinh kêu gọi, Tiểu Vũ vứt quả táo trong tay đã gặm đến hột, giơ tay nhỏ bé lên quơ múa. 

Ý chỉ cho người khác vị trí của nàng. 

Lưu Quang chu mỏ tựa vào một bên, sắc mặt rõ ràng khó coi.


Bạch Tố Trinh nghe đáp lại, lập tức hướng phía Tiểu Vũ chạy tới. 

Tựa hồ là đã xảy ra chuyện lớn gì, thần sắc rất nóng nảy. Vừa chạy vừa lớn tiếng nói: 

"Tiểu, Tiểu Thanh! 

Không xong! 

Tướng công bị Pháp Hải bắt đi!"

. . . . . . ? Cái gì!

Hai người trên cầu vốn thảnh thơi, lúc nghe xong lời này, ngẩn ra. 

Con lừa già ngốc thế nhưng thầm theo chân bọn họ, không nói một tiếng, cứ như vậy bắt người mang đi?


Bạch Tố Trinh đi tới trước mặt hai người, hốc mắt hồng hồng đáng thương. 

[ HOÀN P2 ] Diêm Vương Phúc Hắc - Vương Phi Gây RốiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ