chương 52 " Ta hối hận vì sao không đi đầu thai, mà lưu lại làm quỷ sai chó má "

251 7 0
                                    


Bích Hiên ngồi ở mép giường, một lần lại một lần gọi tên Mị Nguyệt. 

Mặc Tề phất phất tay áo, ý bảo mọi người nên rời đi trước, một mình Bích Hiên lưu lại là tốt rồi. 

Mắt Mộc Bạch lộ rõ sự lo lắng, tựa hồ có chút không yên lòng. 

Mặc Tề vỗ vỗ bờ vai của hắn, lắc lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì.

"Nguyệt nhi... Nguyệt nhi..."

Nếp nhăn trên trán Mị Nguyệt càng nhiều và sâu hơn, cuối cùng nhịn không được mở mắt ra.

Đập vào mi mắt là sắc xanh biếc mà nàng vẫn cho rằng thực đáng chú ý. 

Có chút không nhịn được há miệng thở dốc 

"Ngươi gọi đủ rồi chứ?"

Giọng nói khàn khàn, ngay cả chính Mị Nguyệt cũng giật nảy mình. 

Rốt cuộc đã bao lâu nàng không uống nước?

Thân hình người kia ngẩn ra, tiếp theo không dám tin ngẩng đầu lên. 

Mất một đoạn thời gian dài, mới xác định người trên giường thật sự đã tỉnh lại.

Nước mắt thật vô dụng tràn ra hốc mắt. 

Hắn cúi người ôm lấy nàng, cái người làm hắn sáng nhớ chiều mong, không có chí khí lẩm bẩm nói:

"Muốn mắng ta ngu ngốc cứ mắng chửi đi, nói ta vô dụng cũng tốt, nói ta ngu ngốc cũng được. 

Lần này nói cái gì ta cũng sẽ không để nàng rời đi. 

Nàng đến đâu ta sẽ theo nàng đến đó. 

Nàng chê ta phiền, ta cũng tuyệt đối không thỏa hiệp!"

Mị Nguyệt lập tức liền đỏ đôi mắt.

"Như vậy...

Ta đây sẽ rất đau khổ..."

Bích Hiên ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt nàng gần trong gang tấc, thấy tròng mắt nàng đỏ bừng, nước mắt từ khóe mắt nàng chảy xuống. 

Há miệng thở dốc, muốn nói cái gì đó.

Suy tư chốc lát, cuối cùng quật cường cúi người, hôn lên những giọt lệ đang chảy xuống kia. 

Ở bên tai Mị Nguyệt nhẹ nhàng nỉ non: 

"Lần này chiêu gì cũng không có tác dụng! 

Nàng khóc cho ta xem, ta cũng tuyệt đối không thỏa hiệp. 

Cả đời này nàng cũng đừng nghĩ rời khỏi ta!"

A............

Quả nhiên là đứa ngốc..............


Tiểu Vũ mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngồi bên giường là vị nữ tử áo trắng.

Hoàn toàn không để ý người phương nào, kích động ngồi dậy, một phen bắt được cánh tay nữ tử áo trắng, hưng phấn nói

 "Bạch Nhược! 

Ngươi không sao chứ!"

Bạch Nhược nghiêng mặt sang bên, lắc lắc đầu, trên mặt hiện lên tươi cười.

"Ta không sao."

"Không có việc gì vậy thì thật tốt quá! 

[ HOÀN P2 ] Diêm Vương Phúc Hắc - Vương Phi Gây RốiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ