chương 78 " Lật mặt nhanh hơn lật sách "

217 10 0
                                    


Bà nội nó!

Thải Lam nhăn mi lại, tay liền vỗ một chưởng lên bàn. 

Chỉ nghe răng rắc một tiếng, cái bàn Mạnh bà vẫn dùng để bày mấy cái bát liền tan tành.

Tiểu Vũ kinh ngạc trừng lớn hai tròng mắt, vẻ mặt không thể tin được.

Thật là nhìn không ra, tiên nữ bà bà (mẹ chồng) lợi hại như vậy?

"Dám ở trước mắt ta ra tay đánh nhau, bọn họ là muốn tạo phản sao?"

Đuôi lông mày Thải Lam nhếch lên, cuồn cuộn kéo tay áo lên một cước đá ra, cái ghế mỗ bà bà dùng để ngồi nháy mắt tan tành.

"Bà bà! 

Đừng kích động! 

Kích động sẽ mau già, trăm ngàn lần không được kích động!

Cái kia, cái kia, hai người bọn họ nói không chừng là đánh nhau chơi, đại khái chính là luận võ mà thôi."

Tiểu Vũ ôm cổ Thải Lam nhằm phía bờ bên kia, nói lời khuyên bảo.

Thải Lam vừa nghe hai chữ mau già, thần sắc ngẩn ra, sắc mặt thay đổi. 

Theo bản năng đè ép cảm xúc kích động, nhưng nhìn thấy hai người ở đối diện đánh kịch liệt, vẫn nhịn không được lo lắng, nói: 

"Tiểu Vũ, con không biết. 

Hai người bọn họ trời sinh đối đầu, không ai nhìn ai vừa mắt. 

Nếu bọn họ đã ra tay, tuyệt đối không chỉ là luận võ mà thôi. 

Nếu tâm tình hai người tốt, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì. 

Nếu vạn nhất người nào tức giận, con và Quang nhi, liền chuẩn bị thu thập hành lý đi nơi khác đi."

Tiểu Vũ cả kinh, nghiêm trọng như vậy?

... .

Hoa Bỉ ngạn rơi xuống thành hai hồn phách một xanh, một tím, sau khi hóa ra hình người đến bên người Lưu Quang.

"Hai vị này là?"

Tiểu Cẩn lên tiếng hỏi, lần đầu tiên thấy có người giương oai ở Địa phủ, nhưng Diêm Vương đại nhân lại chẳng quan tâm, thậm chí mặt mang bộ dáng xem kịch vui.

Lưu Quang nhếch môi, cười đến thảnh thơi.

"Gã quần áo màu vàng sáng, là Thiên đế Huyền Dật. 

Gã quần áo màu đen, là Ma Tôn Cô Diễm."

Dĩ Hàn hơi kinh ngạc nhíu mi

"A, đều là đại nhân vật khó gặp nha."

Lưu Quang từ chối cho ý kiến, mặt mỉm cười nhìn Dĩ Hàn và Tiểu Cẩn, mở miệng nói: 

"Hai người các ngươi biến ảo hình người đi ra, vì xem diễn?"

"Với ngươi chúng ta nhàm chán như vậy sao." 

Dĩ Hàn liếc liếc mắt, với ân nhân cứu mạng Lưu Quang này không tồn chút tâm cảm kích.

Trong lòng hắn rõ ràng biết, nếu Tiểu Vũ không lo lắng khổ sở, mỗ nam nhân không tim không phổi đó tuyệt đối sẽ không phát thiện tâm cứu hắn.

Tiểu Cẩn ở bên túm túm ống tay áo Dĩ Hàn, dùng ánh mắt hơi trách cứ nhìn hắn, mỉm cười giải thích với Lưu Quang: 

"Diêm Vương đại nhân, kỳ thật ta và Dĩ Hàn bị Thiên đế và Ma Tôn cả giận gây nhiễu, cho nên mới rời Hoa ký thân đi ra tị nạn."

[ HOÀN P2 ] Diêm Vương Phúc Hắc - Vương Phi Gây RốiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ