Chap 45

11.3K 824 58
                                    

  𝚙𝚊𝚙𝚎𝚛 𝚑𝚎𝚊𝚛𝚝𝚜 

"remember the way you made me feel

such young love but

something in me knew that it was real

frozen in my head"

-Paper hearts (Tori Kelly)


Yoongi chẳng biết mình đang làm gì nữa, anh đang loay hoay mắc kẹt, tự mâu thuẫn với chính mình. Ngay cả việc anh thích làm nhất chính là sản xuất âm nhạc, giờ phút này cũng chẳng còn bao nhiêu hiệu quả trong việc giảm stress, những nốt nhạc tự thân chúng rời rạc như chính những suy nghĩ của Yoongi vậy, vô hồn, nhàm chán. Anh thả người dựa vào ghế, thở dài mệt mỏi.

Tính tình của Yoongi trước giờ, chuyện đã qua sẽ cho qua luôn, chưa bao giờ vì một chuyện nhất định mà cứ phải kìm hãm bản thân mình lại. Nói chung nói về tính cách thì trong Bangtan không ai có thể thẳng thắn và đàn ông như Yoongi, người duy nhất dám chê thức ăn Seokjin làm không ngon, dám nói thẳng với quản lý rằng mình không thích nhuộm tóc và dám nói với Namjoon rằng lời rap của cậu ấy chưa hay.

Nhưng cũng chính con người đó lại đang co mình lại, trước mọi chuyện liên quan đến Taehyung.

Lý do vì sao hai người bắt đầu không còn nói chuyện nhiều như trước nữa Yoongi cũng đã quên mất, chỉ biết là những đêm thu âm muộn cùng nhau, những lần Taehyung hớn hở gõ cửa Genius Lab hỏi xin ý kiến, những câu hỏi đôi khi khó hiểu của cậu ấy, đã không còn tìm đến anh nữa.

Taehyung là người rất biết cách sinh tồn. Có thể bề ngoài cậu ấy hòa đồng, thân thiện, vô cùng dễ tính thế thôi nhưng thẳm sâu bên trong lại là một đứa trẻ rất biết cách bảo vệ mình, luôn co cụm những thứ quý giá, những tâm tư lại một nơi khuất nẻo, không để ai chạm vào. Trước đây Yoongi đã từng được chứng kiến những khía cạnh yếu đuối và dễ thương của Taehyung, nhưng từ sau khi hai người có chút hiểu lầm và anh chủ động giữ mặt lạnh với cậu ấy, Yoongi không còn nhìn thấy nữa.

Taehyung che chắn mình rất tốt, và Yoongi cũng không kém là bao.

Đừng nghĩ Yoongi là người đàn ông sắt thép không biết cô đơn, chẳng biết mệt mỏi, không biết buồn đau hay tủi hờn, đã là người ai lại chẳng có lần tự cảm thấy mình vô dụng. Và với Yoongi, điều đó xảy ra rất nhiều lần.

Còn nhớ năm mười mấy tuổi, ở một khu phố nghèo ở Daegu, Yoongi lần đầu tiên được chạm tay vào âm nhạc, được tự mình viết lên điều mình muốn nói, được thở cùng với từng nhịp trầm bổng của âm thanh. Và cậu bé ấy biết, mình không thể bỏ rơi âm nhạc.

Thế là tự trau dồi mình, tự rèn giũa kĩ năng, nhưng Yoongi biết, nếu muốn phát triển có lẽ không còn cách nào khác hơn là hành hương về thủ đô của âm nhạc- Seoul. Nhưng một đứa nhóc mười mấy tuổi, ngay cả khả năng tự mình quyết định còn chưa có, làm sao để thực hiện đây?

Và đây là điều khiến Yoongi đau đớn nhất sau bao nhiêu năm làm nghề, cả gia đình anh đều không ai ủng hộ, đặc biệt là bố Yoongi. Có làm cha mẹ mới hiểu lòng cha mẹ, chẳng bậc phụ huynh nào muốn con mình lại lao đầu vào một ngành công nghiệp bong bóng, to đấy, nhưng có thể vỡ nát bất cứ lúc nào. Nhưng quyết tâm của Yoongi không phải chỉ vì một hai câu như thế mà dập tắt được, anh quyết định rời nhà, tham gia vòng thử giọng của một công ty chẳng chút tiếng tăm- Big Hit Entertaiment.

I love you to the moon and not back - KOOKMINNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ