Chap 55

10K 875 49
                                    

  𝚜𝚊𝚟𝚎 𝚖𝚎  

"i wanna breathe, i hate this night

i wanna wake up, i hate this dream"

-Save me (BTS)

Mọi người đều đang ở phòng khách khi Jungkook và Jimin bước vào, Hoseok đã mất kiên nhẫn đến mức đi tới đi lui trong phòng, Taehyung cũng không khá gì hơn, vừa nhìn thấy Jimin đã chạy ngay đến bên cạnh, ôm chặt vào lòng.

- Jiminie, sao rồi? Mọi chuyện ổn cả chứ?

Jimin vòng tay qua lưng bạn mình, siết chặt, vòng tay của Taehyung ấm áp theo một cách khác Jungkook. Nếu vòng tay cậu bé người yêu kia là bờ biển trải dài với từng ngọn sóng triều cao ngất, thì trong vòng tay của Taehyung chính là cảm giác ngồi trên chiếc sofa cũ trong góc phòng khách quen thuộc, trước ngọn lửa đang tí tách cháy trong lò và mặc kệ gió rét đang gào thét ngoài kia. 

- Uhm, Jungkookie đã nói chuyện với Bang PD-nim, và giờ chỉ còn chờ quyết định từ công ty thôi. Mọi người....em xin lỗi...

Trước khi nhận được lời hồi đáp từ bất cứ ai, Jungkook đã khuỵu gối xuống, cúi đầu trước mặt các anh mình, giọng trầm khàn nhưng chậm rãi và chắc chắn.

- Là lỗi của em đã làm liên lụy đến mọi người, là lỗi của em khiến Bangtan có nguy cơ phải đối mặt với tan rã, là lỗi của em đã khiến các anh phải chịu la mắng từ công ty, em xin lỗi. Chỉ là, đây không phải lỗi của Jimin hyung, mong các anh đừng trách anh ấy.

- Em nói gì vậy? Sao lại không phải là lỗi của anh? Em xin lỗi mọi người, em-

Mọi người còn chưa hết bất ngờ vì Jungkook đột ngột quỳ xuống như vậy, Jimin đã ngay lập tức ngồi xuống cùng, tay đặt lên bờ vai đang run run của cậu ấy, đuôi mày nhăn lại vì gấp gáp. Sao lại có chuyện nhận vơ hết lỗi về mình như vậy? Một bàn tay vỗ làm sao kêu? Nếu có người hò nhưng không có kẻ hát, có kẻ tung nhưng người chẳng hứng, vậy thì làm sao có cớ sự ngày hôm nay?

Jungkook trẻ con làm liều là một chuyện, Jimin cũng có lớn hơn là bao, khoảng cách tuổi là hai năm chứ chẳng phải hai chục năm, biết Jungkook ngốc nghếch là thế nhưng một phần nông nổi trong Jimin nhận được nụ hôn kia cũng không hề chán ghét.

Và mọi chuyện đâu chỉ có nụ hôn ấy. Những bức ảnh chụp lén kia có cả những lúc Jimin là người chủ động, có cả những khi cả hai người quên mất xung quanh. Vậy thì hà cớ gì trong giờ phút này cả hai không cùng nhau nắm tay giải quyết vấn đề, mà lại phải ngồi đây tranh xem ai là người có lỗi? Hà cớ gì lại phải làm cho chuyện đã chẳng vui lại thêm phần căng thẳng thêm như vậy kia chứ?

Taehyung không dám nhận đại lễ này, cậu ấy cũng khuỵu gối xuống cạnh Jungkook, đặt tay lên mái tóc rối bù vì chiếc mũ hoodie trùm lên lúc nãy, xoa cho nó càng thêm lộn xộn hơn nữa, như chính tâm tình của mọi người lúc này đây. Jimin lo lắng nhìn về phía Taehyung, chỉ sợ cậu ấy trách mắng Jungkook, chỉ sợ cậu ấy vì mình chịu tổn thương mà trút giận lên người kia, chỉ sợ...

- Có đối xử với Jimin tốt không đấy? Có đồng ý với PD-nim cái gì không?

Thay cho lời trách mắng, Jimin nghe Taehyung hỏi thế. Jungkook đang cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn sàn nhà, bỗng dưng bị hỏi một câu chẳng đầu chẳng cuối, lúc này không biết phải trả lời thế nào.

I love you to the moon and not back - KOOKMINNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ