anh có bỏ lỡ em không ?

237 43 20
                                    

Cuối cùng gió cũng thổi, hôm nay dự báo thời tiết nói rằng có gió mùa về, lá cứ rơi mãi rơi mãi trước hiên nhà.

Yoongi đội mũ beret lên đầu, mang chổi ra ngoài sân quét bớt mấy cái lá rụng xuống. Thời tiết ẩm ương không mưa mà cũng chẳng nắng, gió lạnh thì cứ tràn về, quán cà phê cách hai nhà đang rang hạt thơm nức cả một dãy, ngày nào Yoongi cũng sang đó mua một ít về để xông nhà.

Yoongi đã sáu lăm, không vợ sống một mình như hồi trẻ. Giờ không còn sáng tác nữa mà mở một lớp dạy đàn cho mấy đứa nhỏ cùng khu.

Như mọi ngày, Yoongi sang cửa hàng mua cà phê rang thô về, vừa cầm lọ thuỷ tinh ra về gần nhà thì thấy một người cao lớn, mặc áo dạ đen giống mình tóc cũng gần bạc đang cầm máy chụp ảnh. Trước nhà Yoongi là giàn hoa giấy, tuy đã gần đông nhưng hoa vẫn còn nhiều đang lung lay trước gió, vài bông đã rụng xuống rơi đầy trên đất. Yoon nhớ về quá khứ, em ấy cũng nói với Yoon là thích hoa giấy, em sẽ chụp rất nhiều ảnh hoa giấy và treo trong nhà.

Yoongi bước về phía cửa, tìm chìa khoá để mở, đột nhiên người kia quay lại nói:

"Xin lỗi anh cho tôi chụp cây hoa giấy này được chứ ?"

Yoongi quay ra, cả hai nhìn thấy nhau trong giây lát cả Yoongi và người kia đều sững sờ. Người kia mở miệng:

"Yoongi ?"

Trước mặt là Jungkook. Một Jungkook mà bốn mươi năm sau ngày chia tay cả hai mới gặp lại. Gió vẫn thổi qua hàng cây lạnh buốt, cả hai mặc chiếc áo khoác dạ đen và đội mũ beret giống nhau. Mọi thứ cứ như thể đó là việc yêu thích của cả hai khi trẻ. Và bằng một cách nào đấy Yoongi và Jungkook đang ngồi trong quán cà phê gần đấy, đối diện nhau.

Không ai có thể mở miệng trước bởi dường như đã quá lâu rồi mới gặp lại và không biết phải hỏi thăm từ đâu. Anh khoẻ chứ ? Em đã có cháu chưa ? Trong thâm tâm của Yoongi không dám đặt câu hỏi liệu em ấy còn nhớ và chờ mình không.

Vẫn là Jungkook lên tiếng trước:

"Anh khoẻ không Yoongi ?"

"Vẫn đi lại được."

Lại là một khoảng lặng. Cho đến khi người phục vụ bê ra hai cốc, một cacao nóng và một sữa ấm.

Cacao nóng dành cho Jungkook, sữa ấm của Yoongi. Yoongi đã bắt đầu đổi sang uống sữa kể từ khi bước vào tuổi tứ tuần. Nhận ra không còn ai bên cạnh nhắc nhở mình phải bỏ thói quen uống đồ có chứa caffein đi, nhận ra không ai ôm mình vào lòng khi giữa đêm không ngủ được, Yoongi đã đổi qua sữa ấm.

"Anh không uống cà phê nữa à ?"

"Không, anh bỏ rồi."

Cả hai kết thúc bằng cái gật nhẹ ngượng ngùng rồi nhìn đi chỗ khác. Như những gì Jungkook nhớ về, Yoongi không thích nói nhiều và dễ ngại. Còn Jungkook không quá khác so với kí ức Yoongi nhớ. Em ấy vẫn cao lớn và đẹp như vậy, tuy mắt không còn sáng và trong như bốn mươi năm trước nhưng mọi thứ vẫn đều hài hoà đáng yêu như cũ.

"Anh-.."

"Yoongi, em sắp sang Đức định cư với con gái rồi."

Câu "anh nhớ em" Yoongi vừa định mở miệng thì Jungkook nói. Hoá ra em ấy đã có gia đình, và sắp đi xa. Mọi thứ cứ như ngưng đọng lại trước mắt, Jungkook ngồi đây và nói về chuyện em ấy sắp đến một nơi khác và không bao giờ trở lại nơi này nữa lúc đó Yoongi mới nhận ra bản thân mình già thế nào và cô đơn biết bao.

câu chuyện nhỏ 2Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ