1001 chuyện yêu đương.
Jungkook vốn chẳng thích người lớn tuổi. Cậu quan niệm một người trẻ như mình tại sao phải tìm đến một người hơn tuổi để rồi bị nạt, bị mắng mỗi khi làm sai hay chăm sóc quá mức, lại còn rất nhiều điều phiền phức khác.
Cho đến ngày Jungkook gặp Yoongi. Yoongi chẳng quan tâm điều gì, cũng chẳng thèm bận tâm xem cậu là ai. Em út thì em út, được mọi người chiều gì sao ? Yoongi quý Taehyung rất nhiều, ít nhất trong mắt Jungkook là như vậy. Anh Taehyung làm sai, Yoongi dẫn đi nhận lỗi, cậu làm sai Yoongi không nói lời nào. Ngày cậu nhập học, Yoongi đứng đó chụp ảnh, không ôm ấp như anh Jin hay anh Hoseok. Chỉ nói với cậu một câu:
"Cố gắng học chăm chỉ."
rồi quay mông về studio.
Khi ấy Jungkook sợ Yoongi lắm, vì Yoongi chẳng nói gì mà hình như lại còn ghét cậu. Nhưng mà một ngày kia, Jungkook cảm thấy hình như không phải như vậy.
Jungkook trở về sau ca học, mệt mỏi, chán nản ập đến ngay khi vừa thấy cánh cửa kí túc. Jungkook năm nay 17 tuổi, debut hay không cũng chưa biết, hôm nay vừa bị điểm kém tiếng Anh. Jungkook không muốn vào kí túc một chút nào, cảm thấy so với công các anh nuôi mình thì bản thân chẳng khác nào đứa vô tích sự. Jungkook nghĩ mình sẽ ngồi ngoài này một chút để bình tĩnh và tươi tỉnh hơn nhưng có vẻ là không được vì càng ngồi lại càng nghĩ đến những điều tiêu cực, càng cảm thấy mình vô dụng. Jungkook đã tự đấm vào tường một cú.
"Jungkook, làm gì thế ?"
Chợt giật nảy mình vì giọng nói của Yoongi phía sau. Jungkook chẳng biết làm gì chỉ lặng im ở đó rồi nhìn tay mình, nhìn tường và ngồi phịch xuống. Cậu nghĩ mình sẽ khóc mất nếu Yoongi không nói gì tiếp. Jungkook chợt nghĩ: Tại sao Yoongi lại giỏi thế ? Yoongi thật tốt, có thể làm mọi việc và ít ra anh ấy sáng tác rất giỏi.
Yoongi bước lên bậc thang chỗ Jungkook rồi ngồi xuống.
"Làm sao đây ?"
Jungkook không trả lời.
"Anh hỏi làm sao ?"
Jungkook vẫn như vậy, co gối và nhìn vào bàn tay mình.
"Cảm thấy mệt mỏi hả ? Thế có muốn đi học nữa không ?"
"Em, không biết. Em muốn đi học, em cũng muốn đến phòng tập luyện. Em chẳng biết mình nên làm gì nữa ..."
Jungkook gục xuống giữa hai chân. Đầu gối co lại, toàn thân hơi run lên. Yoongi vươn tay, xoa nhẹ vào lưng khiến Jungkook cứng mình. Rồi dần những cái vỗ nhẹ khiến Jungkook vỡ oà. Chợt quay sang ôm lấy Yoongi, vùi đầu vào vai rồi vừa khóc vừa nói:
"Cho em về nhà đi, em không muốn ở đây nữa Yoongi à. Em sợ lắm. Hôm nay em đã cố gắng thật nhiều trong bài kiểm tra tiếng anh nhưng em vẫn bị điểm kém. Em sợ về kí túc vì nhìn các anh, em thấy không xứng đáng khi các anh tốt với em vậy. Yoongi cho em về quê đi, em xin anh đấy."
Yoongi cũng bất ngờ khi Jungkook khóc như vậy. Khoảng chừng mươi phút sau Jungkook từ vai Yoongi ngẩng lên, tự đưa tay lau nước mắt thì đụng trúng vết xước vừa đấm vào tường. Máu từ tay loang đầy ra mặt. Yoongi vừa cầm giấy lau đi vết máu, dán băng cá nhân vào tay đứa em nhỏ vừa nói: