Wendy? Có phải chị đã bỏ lỡ lời hẹn của chúng ta, sau này chị sống ra sao? Niềm tin duy nhất để chị bấu víu vào cũng không còn? Wendy!! Em có gan trở lại đi!! Trở lại mà giải thích cho chị nghe đi! Đừng chọc chị nữa mà....không vui đâu...em lừa chị thành công rồi đó, chị nhớ em, rất nhớ em, làm ơn trở về đi, chị nhớ hơi ấm em...nhớ tất cả.
Bogum nãy giờ nhìn Irene, từ lúc Van nói ra lời đó, nàng cứ như người mất hồn, nước mắt tuôn ra ngày một nhiều. Anh rất muốn đưa tay lau lấy nhưng chính bản thân anh cảm thấy nên để nàng một mình suy nghĩ thì hơn.
Van thấy bầu không khí im lặng như vậy cũng ngột ngạt nên mở lời. "Chị ổn chứ?"
"....chị ổn, chị chỉ là đang không tin sự thật này."
"À mà hai ngừơi đã ăn gì chưa? Nếu chưa thì em có biết một quán gần đây bán ngon lắm."
"Ăn? Wendy hay bỏ bữa lắm, nếu có em ấy ở đây chị nhất định sẽ bồi bổ cho em ấy, ăn no để không phải đau bụng, không phải hằng ngày nhồi nhét loại thuốc đắng đó vào cuống họng, thật sự tại sao lại chịu đựng....tại sao?"
Van thấy Irene có vẻ tinh thần bị ảnh hưởng rất xấu, nếu cứ mãi thế này thì không tính là sẽ dẫn đến chứng loạn thần kinh.
Bogum ngồi kế bên, nét khó xử trên gương mặt. Có phải anh quá chậm trễ rồi không? Nếu như khi nghe xong điện thoại anh lập tức chạy đến nói cho Irene biết thì có lẽ mọi chuyện đã không đi đến mức này. Nói gì thì nói nhưng Bogum vẫn cho rằng mình là người có lỗi...có lỗi với một người con gái mình yêu là cả cuộc đời làm sao có thêt bù đắp trọn vẹn đây?
Lúc đó nếu như anh dứt khoát không nghe theo Wendy, nếu như anh nhanh chân hơn...nếu như!!! Nếu như!!! Nếu như!! Chết tiệt cái từ này khiến anh thật sự mệt mỏi.
Cả ba người ngồi im cho đến khi nhân viên đến nhắc nhở thì mỗi người từ suy nghĩ trở về thực tại. Cô bé nhân viên xinh xắn đi lại ghi giá tiền rồi tinh tế đặt lên bàn.
Đương nhiên là một người đàn ông duy nhất trong bàn thì Bogum không thể để cho hai người con gái trả cho mình được. Cô bé kia có vẻ thấy Bogum đẹp trai nên mặt hơi ửng hồng mà quan sát anh.
Bogum lấy tiền ra trả còn kèm theo nụ cười làm cô bé mém xỉu tại chỗ. Nhận tiền rồi đi ra quầy cùng mấy nhân viên khác dọn dẹp, Bogum chép chép miệng tỏ vẻ không để ý rồi quay sang nói với hai nàng:
"Đến giờ ăn rồi, chúng ta đi kiếm gì đó ăn?"
Van không có ý phản đối, cô chỉ đợi Irene đông ý, dù sao hôm nay Alana phải trở về Canada thăm cha mẹ, cô cũng không ý muốn theo nên để cô bé buồn hiu trơt về một mình....cô cần thời gian!
"Được" Từ này phát ra từ miệng Irene, nghe âm thanh run run.
...
Trong suốt bữa ăn, Irene hầu như không động đũa, chỉ chằm chằm nhìn ra cửa sổ đôi khi còn nhìn thức ăn suy nghĩ gì đó. Bogum cùng Van rất sợ Irene sinh ra tâm lí tự kỉ chính bản thân mình nên đã hết lần này đến lần khác tạo câu chuyện để nói cho Irene nghe.
Cuối cùng vẫn chẳng khá hơn, khi ra lấy xe. Van tinh ý đi lại gần Bogum nói nhỏ:
"Anh đi về trước, tôi nghĩ bây giờ mà chị ấy đã về chắc chắn sẽ nghĩ quẩn."
BẠN ĐANG ĐỌC
[BH] [Wenrene] Tính Im Lặng Đến Bao Giờ Hả Đồ Ngốc?
Lãng mạnG×G Wendy × Irene (chính) Seulgi × Yeri (nhân vật hơi phụ) Ngọt chắc có nhưng ít tại TG sợ bị tiểu đường. Sóng gió chút ít. Lần đầu tiên viết kiểu này nên có rất nhiều sai sót mong các bạn bỏ qua. Chân thành cảm ơn.