Chương 17

2.6K 186 3
                                    


Biện Bạch Hiền vừa bước chân trước vào phòng liền nghe thấy Phác Xán Liệt tuyên bố bắt đầu ở ngoài cửa, có nghĩa là chỉ có 20 phút để giải quyết người trước mặt, quá 1 giây cũng không được, ngẩng đầu nhìn xung quanh, cũng không có đãi ngộ gì khác biệt, rộng bằng phòng Biện Bạch Hiền ở trước đây, nhưng chỉ có giường dưới có đệm —- rõ ràng căn phòng này chỉ có một người ở.

Người đứng bên cửa sổ chắp tay sau lưng ra vẻ mẫu mực chính là Lý Bảy, Biện Bạch Hiền híp mắt vì người nọ quay lưng lại nên không nhìn rõ mặt, nhìn từ phía sau tương đối to lớn hơn nữa còn có cơ bắp phập phồng, bộ quần áo tù bị siết chặt muốn rách ra, chính là loại vai u thịt bắp. Biện Bạch Hiền không cảm thấy ngạc nhiên, nghe miêu tả đã dự đoán được 80% là loại người này, cánh tay ngăm đen lộ ra dưới lớp áo, trong lòng liền nghĩ ngay đến một câu —- cao to đen hôi, hoặc là nói đầu óc ngu si tứ chi phát triển.

Lão Ngụy nói đánh nhau rất giỏi nhưng tại sao lại không thể phản kháng Phác Xán Liệt, nhất định là vì chỉ biết giơ nắm đấm xông thẳng lên phía trước, không có một chút chiến lược nào, trong đầu chỉ có suy nghĩ nói không lại thì sẽ đánh chết, loại người như thế bị Phác Xán Liệt thu phục cũng đúng thôi.

Cho dù như vậy, Biện Bạch Hiền vẫn muốn làm cho ra làm.

"Này người anh em. . . bắt đầu được chưa, thời gian của tôi có hạn."

Lý Bảy nghe tiếng liền xoay người lại, Biện Bạch Hiền suýt nữa đã liếc mắt xem thường, con mẹ nó một tên đồ tể như mày còn giả vờ tri thức cái gì.

.

Có điều lúc nhìn thấy Lý Bảy, Biện Bạch Hiền vẫn không tự chủ được lùi về phía sau nửa bước, không phải sợ hãi mà là khuôn mặt đó thật sự khiến người ta cảm thấy có khoảng cách. Lý Bảy rất lùn, từ trán có thể nhìn thấy được da đầu, dưới mái tóc màu đen là một vết sẹo vừa dài vừa sâu, chạy dọc từ lông mày xuống má trái, có cảm giác như khuôn mặt bị cắt ra, hai tay khoanh trước ngực, cơ bắp trên cánh tay ngồn ngộn, khiến Biện Bạch Hiền có chút choáng váng.

Tuy nói hắn là một người không có đầu óc, nhưng đôi mắt rất sắc bén, Biện Bạch Hiền chú ý tới vết thương lộ ra dưới cổ áo, cậu nhíu mày, lại một lần nữa hiểu thêm về người trước mặt, kia là vết thương do đạn gây ra, một người bị súng bắn vào ngực mà vẫn còn sống, chứng tỏ bản lĩnh không hề tầm thường.

.

"Đừng tốn thời gian nữa anh ra tay trước đi, nếu không lề mề như vậy anh thắng cũng chẳng vẻ vang gì."

"Tôi muốn ngắm nhìn hai mắt của cậu, một hồi không nhìn thấy nữa, sau này sẽ không nhớ nổi mình đã từng giết một người như vậy."

"A!" Biện Bạch Hiền cười khẽ "Anh không giết được đâu, không tin thì thử xem."

.

Lý Bảy hít sâu một hơi ép trọng tâm cơ thể xuống, hai tay nắm chặt giơ trước ngực, giống như một người đánh nhau chuyên nghiệp, hơn nữa còn chuẩn bị tấn công.

Ngược lại Biện Bạch Hiền không hoa hoét như vậy, chỉ tùy tiện vén tóc mái trên trán lên, bẻ đốt ngón tay kêu răng rắc.

[EDIT] CHANBAEK - NGÀY VƯỢT NGỤCNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ