.Thay vì nói là kinh sợ, chi bằng nói là Biện Bạch Hiền mở ra một con đường mới cho bọn họ thì đúng hơn.
Lộc Hàm suy nghĩ một hồi lâu mới mở miệng.
"Mấy người chúng ta vượt ngục?"
"Không, toàn bộ 1122 phạm nhân cùng vượt ngục."
"Ôi mẹ ơi." Cảnh Hổ nghẹn nửa ngày mới thốt ra được một câu, vẻ mặt 'chắc chắn không phải là thật'.
.
Phác Xán Liệt rơi vào trầm tư, Lộc Hàm cũng nghiêm túc suy nghĩ, từng chút từng chút một xem mục tiêu này có khả năng hay không.
Biện Bạch Hiền đánh giá phản ứng của mọi người, tiếp tục nói.
"Kim Chung Nhân không phải loại người gặp phải chút cản trở, gặp phải chút khởi nghĩa thì hoàn toàn thay đổi suy nghĩ, lần này các cậu chống lại hắn, cùng lắm thì lần sau hắn đổi phương thức khác, huống hồ, chẳng lẽ mọi người thật sự muốn lãng phí quãng thời gian quý báu ấy ở đằng sau song sắt sao? Bên ngoài ngựa xe như nước, các cậu có bao nhiêu lâu để lãng phí?"
"Hơn một nghìn người, không phải không có khả năng chạy thoát, mỗi một khuôn mặt đều tiếp xúc đã lâu, căn bản không thể bỏ mặc được, với lại, nếu như mấy người thủ lĩnh các cậu đi rồi, bọn họ phải tìm ai để làm chỗ dựa đây? Chỉ có thời điểm hiện tại là hoàn mỹ, mọi người gom góp cơn giận, biến cơn giận thành đấu tranh, giống như hổ mọc thêm cánh."
Phác Xán Liệt ngước mắt "Ý của cậu là hơn một nghìn người chúng ta dùng phương thức cứng rắn, vượt ngục tập thể?"
"Đúng vậy, nhưng chuyện này không thể làm tùy tiện, chúng ta phải phân tích kế hoạch tỉ mỉ và chu đáo, việc điều động tài nguyên của anh và Lộc Hàm là rất quan trọng, dù sao thì hơn một nghìn người này vẫn cần phải được tiếp ứng."
.
"Nói không chừng lại là một kế hay, chúng ta thử xem sao." Lộc Hàm mở miệng.
Hắn nghe Biện Bạch Hiền nói cảm giác đầu óc mình không tiếp thu kịp, bây giờ mới hiểu, cậu ấy nói đúng, muốn vượt ngục thì bây giờ chính là thời cơ tốt nhất, toàn bộ cảnh sát bên kia đều cho rằng chúng ta chỉ nổi loạn thôi, sau đó chúng ta sẽ mượn chuyện này để ngụy trang, đánh úp bất ngờ.
Là cơ hội duy nhất.
.
Nếu đã quyết định làm như vậy thì bắt đầu từ bây giờ phải thực hiện kế hoạch mới, Phác Xán Liệt đoán có lẽ bây giờ là 5 giờ chiều, bọn họ nhất định phải tranh thủ thời gian.
Một là nhân lúc lửa giận của các phạm nhân còn chưa bị dập tắt, hai là nhân lúc Kim Chung Nhân còn chưa kịp chuẩn bị để phản công.
Bước đầu tiên chính là liên lạc với Ngân Hỏa và tập đoàn của Lộc Hàm như thế nào, mặc dù đã đổi quản giáo, nhưng cũng không đến mức một giọt nước cũng không thể lọt ra ngoài.
Phương pháp đơn giản nhất chính là Lộc Hàm vẫn còn giữ phương tiện truyền tin để liên lạc với bên ngoài, những người như hắn và Phác Xán Liệt, muốn cắt đứt hoàn toàn liên hệ với bên ngoài là điều không thể, hơn nữa hắn cá là cục cảnh sát sẽ không cho rằng sự việc nghiêm trọng đến mức bọn họ phải nghe trộm.
Vì vậy, hai người quyết định thời gian, bàn bạc cụ thể xem kế hoạch cần huy động những trang bị gì thật nhanh, hơn nữa còn phải đảm bảo rằng muộn nhất là ngày mốt sẽ chuẩn bị xong, hơn một nghìn khẩu súng đối với Ngân Hỏa không có vấn đề gì, bọn họ là tổ chức hắc đạo kinh doanh vũ khí lớn nhất châu Á, điều một chút súng ống như vậy chỉ như một bữa ăn sáng.
Còn Lộc Hàm rất có cảm giác giàu có, chuẩn bị cả trên trời lẫn dưới đất, đảm bảo rằng số lượng đủ để vận chuyển súng ống đến đây và vận chuyển người ra ngoài.
.
Sau khi phân phó hết mọi việc bọn họ mới có cảm giác chân thực, bây giờ năm người bọn họ muốn dẫn hơn một nghìn người vượt ngục, con mẹ nó đây là một việc lớn đến thế nào, thành công thì thôi, ngộ nhỡ thất bại thì hậu quả không thể lường được.
Hiện tại thật sự là một cuộc huyết chiến hay nói là được ăn cả ngã về không, chuyện này giống như đánh cược toàn bộ số tiền vào vòng cuối cùng, không thể thua.
Cảnh Hổ nghe hai người bắt tay vào chuẩn bị cũng không phải không suy nghĩ, đừng thấy hắn bình thường chỉ biết lên giường vận động cùng người khác mà xem thường, vào thời điểm mấu chốt đầu óc cũng coi như là minh mẫn, hắn nghĩ nếu nói với người của Bạch Lâu rằng đi đánh nhau để vượt ngục thì khẳng định bọn họ sẽ không tích cực tham gia, bởi vì bọn họ chỉ cần chịu đựng mấy năm là có thể ra ngoài, chả việc gì phải liều mạng làm như vậy.
Nhưng bây giờ Kim Chung Nhân thổi bùng lên ngọn lửa căm phẫn của phạm nhân, người của Bạch Lâu cũng nên tính toán, nhỡ may bọn họ vượt ngục thành công, vậy thì chẳng phải chỉ còn lại bọn họ thôi sao, lúc đó Kim Chung Nhân chỉ có thể tập trung quản lý bọn họ.
.
Cảnh Hổ dám đánh cược, vì điểm này người của Bạch Lâu cũng sẽ đứng lên, cho nên, đúng là không thể bỏ qua cơ hội này.
.
Trong vòng 5 tiếng tiếp theo, vì "liều mạng đánh một trận" này mà bọn họ bàn bạc kỹ lưỡng về kế hoạch tác chiến. Lộc Hàm nói đến khô cả miệng, nhưng lại cảm thấy trái tim sục sôi.
Tính mạng của bao nhiêu con người nằm trong kế hoạch của bọn họ, khẩn trương cũng là điều dễ hiểu.
Tiếp đó để quản giáo không nhìn ra điểm mờ ám nào, ba tòa nhà chia nhau ra thông báo cho phạm nhân, cũng không dám tổ chức họp, đều là đi lần lượt từng phòng tóm tắt toàn bộ kế hoạch cho mọi người.
.
Phản ứng của các phạm nhân đều giống nhau, mặc dù có băn khoăn, có không xác định, nhưng phần lớn đều nóng lòng muốn thử hoặc vui mừng vì rốt cục cũng được ra ngoài.
Trải qua mấy ngày mấy đêm bí mật chuẩn bị, chỉ còn vài tiếng nữa bọn họ sẽ tiến hành bước đầu tiên của kế hoạch.
Phác Xán Liệt nhìn Biện Bạch Hiền chuẩn bị mặc quần áo, tò mò hỏi một câu.
"Hồi hộp không?"
"Không, lâu rồi không đánh nhau, nói thật rất hưng phấn."
"Chúng ta đang mạo hiểm."
"Tôi biết." Biện Bạch Hiền giơ tay lên tính toán ngày tháng, sau đó nói một câu khiến Phác Xán Liệt không thể đoán được.
.
"Nếu không mạo hiểm như vậy thì sẽ không kịp nữa."
BẠN ĐANG ĐỌC
[EDIT] CHANBAEK - NGÀY VƯỢT NGỤC
Acción- Ngày Vượt Ngục Author: soul_沫颜 Editor: Luna RE-POST VỚI MỤC ĐÍCH LƯU TRỮ VÀ ĐỌC OFFLINE