Chương 53 : Bước vào tiền kiếp ( 2 )

789 104 6
                                    

     Hiện tại bây giờ cũng đã mười năm sau, kể từ cái ngày đó.

    Lam Hi Thần chứng kiến hết thảy mọi cột mốc quan trọng trong cuộc đời bé con Giang Trừng. Mọi thứ diễn ra vô cùng chậm rãi, tựa như một thước phim quay chậm, từng chút từng chút một, nhẹ nhàng tựa trôi như mây trời.

    Năm thứ nhất, Giang Trừng mười tuổi, gặp cậu bé Bạch Huyền.

    Năm thứ hai, Giang Trừng mười một tuổi, Lăng Nhược nhập môn.

    Năm thứ sáu, Giang Trừng đã trở thành thiếu niên mười lăm tuổi, cùng huynh đệ đồng môn đến Thanh Vân phái tham dự đại hội pháp thuật.

     Và ngay thời khắc đó, bánh răng vận mệnh đã xoay chuyển.

    Trong phòng nghỉ dành riêng cho thí sinh tham dự tại Thanh Vân các, Ngụy Anh, Giang Trừng và Lăng Nhược cùng một số người khác chia ra thành hai phe ném gối.

     Và đương nhiên, Giang Trừng cùng Lăng Nhược hợp thành một phe.

    " Sư muội ác, tình nghĩa chúng ta lâu nay đâu mất hết rồi, sao ngươi lại để ta cô đơn vậy hả ? "

    Giang Trừng không bận tâm đến điều đó lắm, dù sao thì cũng chỉ là một trò chơi.

    Lam Hi Thần nhìn bọn họ nhốn nháo một hồi, trong lòng dáng lên ý vị khó tả. Thật giống hồi hắn còn học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ.

    Lúc đó, hắn vẫn còn rất hồn nhiên.

    Chơi được một lúc, Ngụy Anh lấy cớ rằng bản thân có việc bận cần phải giải quyết mà trốn ra ngoài. Giang Trừng vì lo lắng cho tính cách của hắn sớm hay muộn gì thì cũng gây chuyện, bèn lén lút theo sau.

     Không ngờ, ấy thế mà lại lạc đường.

    " Hắn ngày xưa, ngây ngốc đến mức này sao ? "

     Lam Hi Thần chăm chú nhìn theo từng bước chân của Giang Trừng. Y không biết rằng số mệnh đã lấy đi của hắn biết bao nhiêu thứ, mới khiến hắn trở nên tàn nhẫn như vậy.

     Mạnh bà không nói gì hơn. Câu hỏi đó của y, tốt nhất là nên để cho chính chủ trả lời.

     Giang Trừng đi lạc đến một vườn trúc đào đang nở rộ, hương thơm thoang thoảng trong màn đêm. Cánh Hàn mai khẽ bay bay trong gió, tiếng tiêu vang vọng dưới ánh trăng.

    ' Đông phương gió thổi

     Ngát hương theo cùng

     Chủ nhân nay xa rồi

      Xin cũng đừng quên mùa xuân ấy..... '

    Giang Trừng ngây ngẩn nhìn bạch y nhân đứng dưới tán cây thổi một khúc nhạc, thần thái ung dung, tự tại, không nảy may nhiễm chút bụi trần. Mạt gạch tung bay trong gió nhẹ, phảng phất ánh nhìn của cố nhân.

    Lam Hi Thần nhìn chính bản thân mình khi ấy, không biết nói sao.

    Giang Trừng đợi nghe y thổi hết một khúc nhạc, mê mẩn đến độ vô ý vấp phải một cục đá ven đường, trực tiếp đem thân mình hoà làm một với đất mẹ.

[Hi-Trừng] Ngự duyênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ