chương 32:

169 4 0
                                    

Vân Tử Lạc không lên tiếng, quỳ gối xuống đất, xoay ngược cổ tay ngọc, mười ngón tay thon thả như nhặt cánh hoa, nhanh chóng lướt đi trên bàn cờ.

“Đây là… Thập tinh cô?” Thanh âm của Thập vương gia run lên dữ dội, nhìn chằm chằm vào thế cờ mười ngôi sao bao vây trước mặt.

Bày xong thế cờ, Vân Tử Lạc khẽ ngáp một cái: “Bày xong cho ngươi rồi. Ngươi từ từ nghiên cứu đi. Nhưng trong vòng một canh giờ, ta không muốn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa!”

“Đây thật sự là Thập tinh cô, giống y hệt như trong truyền thuyết!” Cả người Thập vương gia sôi sục cả lên.

“Im lặng!” Vân Tử Lạc bực bội lặp lại lần nữa rồi đứng dậy.

“Vâng, vâng.” Thập vương gia liên tục đồng ý, cả người nằm bò xuống bàn cờ, tập trung nghiên cứu từng quân cờ một.

Nam nhân bên cạnh thấy vậy len lén rời đi. Kỳ nghệ của hắn thuộc hàng trung, chẳng qua bị Thập vương gia si mê cờ kéo tới đây để giải cơn nghiện.

Vân Tử Lạc lại bò lên cây. Lần này cuối cùng cũng có thể yên tĩnh ngủ một giấc rồi.

Hoàng hôn dần buông, ánh trăng đã xuất hiện, quầng sáng mờ mờ xuất hiện giữa vầng mây, đan cài vào nhau làm mềm mại cảnh đêm. Đèn bát giác trong Hoàng cung từng chiếc, từng chiếc lần lượt sáng lên, mặc dù còn có rất nhiều ánh nến đung đưa trong đêm tĩnh mịch vô biên này.

Vân Tử Lạc bị hạt sương trên ngọn cây làm cho tỉnh giấc. Nàng mở mắt ra nhìn về phía chân trời, cả một khoảng u tối, xung quanh đình đã chẳng còn một bóng người từ lâu. Ngay cả Thập vương gia cũng chẳng biết đã rời đi từ khi nào.

Nàng thất kinh, tùy tiện chải lại mái tóc dài rối bời, tìm kiếm bốn xung quanh mới phát hiện cây trâm bằng đá chu anh bảo của mình đang mắc trên nhánh cây.

Nàng giơ tay gỡ xuống, bên tai bỗng vang lên giọng nói sang sảng: “Kẻ nào?”

Một bóng người đột ngột đứng dậy, Vân Tử Lạc sa sầm mặt lại, một tay túm lấy chạc cây, cả người xoay tròn trên không, tay kia rút cây trâm ra, nhìn về phía người tới.

Sống lưng xoay một vòng rất đẹp. Mái tóc dài theo gió tung bay như dải lụa. Xiêm y của nàng bay phần phật trong gió. Một đôi mắt sắc lạnh, rực sáng như ánh sao trên bầu trời, sắc bén nhắm trúng mục tiêu, không hề có chút mệt mỏi nào của người ngủ lâu vừa tỉnh.

Màn giao tranh đầu tiên thất bại, cả hai đồng thời nhảy từ trên cây xuống đất. Vân Tử Lạc quay người, nhìn thấy mạng che mặt của mình đang bị nắm chặt trên tay đối phương.

Hai người im lặng nhìn nhau rất lâu.

Cuối cùng, Vân Tử Lạc cười khổ: “Trùng hợp thật.”

Bóng dáng cao mà thẳng tắp của Nhiếp Chính vương đứng sững dưới gốc cây, gương mặt mơ hồ trong đêm tối. Hắn ngẩng đầu nhìn lên ngọn cây, ánh mắt sắc lạnh: “Nàng vừa làm gì ở đây?”

“Ngủ.” Vân Tử Lạc khó xử đáp.

Nàng hơi nheo mắt lại, lúc này mới toát ra vẻ uể oải sau khi tỉnh giấc. Mái tóc tùy ý thả xuống, lại càng khiến dáng người gầy yếu mỏng manh, dường như chỉ một cơn gió là có thể thổi bay đi mất. Nhưng nếu nhìn kỹ hình như cơ thể ấy lại không gầy đến thế…

Lạc Nhi Ý #1Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ