chương 118:

97 1 0
                                    

“Tiểu thư, đây là cơm nắm sao? Trông hấp dẫn quá à.” Đào Nhi nuốt nước bọt.

“Đừng nôn nóng, lát nữa sẽ có phần em.” Vân Tử Lạc cười thành tiếng, lấy bàn sát, làm thêm hai món điểm tâm nữa.

Vân Tử Lạc đặt cơm nắm vào trong hộp thức ăn, rồi nấu hai bát cháo mai khô hạt sen, cùng mang về Tứ viện.

Khi vừa mới tới cửa Tứ viện, bỗng nghe thấy bên trong có tiếng người nói chuyện.

Nàng vừa vào trong, hai người đang đứng trong sân bèn quay đầu lại.

Một là Sở Tử Uyên trong bộ trang phục màu tím và Sở Hàn Lâm trong chiếc áo xanh. Khi nhìn thấy Vân Tử Lạc, Sở Tử Uyên rảo bước đi tới.

“Lạc Nhi, sức khỏe muội khá hơn chút nào chưa?”

Lúc nói những câu này, ánh mắt chàng lướt qua một tia phức tạp.

Lúc chàng xuất cung, vừa hay đụng phải Nhiếp Chính vương.

Nhiếp Chính vương và Vân Tử Lạc đều tới muộn như vậy, tối qua hai người họ lại ở cùng nhau sao?

Nghĩ tới chuyện sáng nay lấy lý do cơ thể không khỏe để không vào cung ngay, Vân Tử Lạc đành bấm bụng nói dối: “Vẫn còn hơi đau đầu, vừa ra ngoài đi lại, giờ đỡ hơn nhiều rồi.”

Nói rồi, nàng dặn dò Đào Nhi bày bữa sáng lên.

Sở Hàn Lâm chắp tay sau lưng đứng bên cạnh rất lâu, thấy Vân Tử Lạc không có ý mời mình, do dự giây lát rồi tiến lên trước, nói: “Vân Tử Lạc, bổn vương nghe nói sức khỏe của nàng không ổn, đã đặc biệt dành thời gian trở về vương phủ thăm nàng.”

Vân Tử Lạc cười khẽ, ngẩng đầu nói: “Vậy sao? Vậy Lạc Nhi cảm tạ Tứ vương gia quan tâm.”

Sở Hàn Lâm cực kỳ không thích khẩu khí này của nàng nhưng không nói ra, ngược lại đổi lời: “Lạc Nhi, nàng sắp làm thê tử của bổn vương, hà tất phải khách khí như vậy, còn gọi Tứ vương gia? Gọi tên của ta đi, Hàn Lâm.”

Vân Tử Lạc vừa đón lấy nắm cơm Đào Nhi đưa qua, suýt nữa thì cầm không vững rớt xuống đất.

Khi nghiêng đầu nhìn Sở Hàn Lâm, nàng lại thấy biểu cảm nghiêm túc và chân thành của hắn.

Sở Tử Uyên đứng ở bên cười khẩy, nói đanh thép: “Lạc Nhi không thể nào bái đường cùng huynh, muội ấy chỉ có thể là Bát vương phi.”

Vân Tử Lạc vừa cắn một miếng cơm nắm vào miệng lại suýt nôn ra ngoài, sửng sốt nhìn Sở Tử Uyên.

Sở Hàn Lâm cười tự phụ, quay đầu lại hỏi từng từ từng chữ: “Bát vương phi? Bát đệ, đệ nói hơi sớm quá thì phải! Lạc Nhi đồng ý rồi sao?”

Sở Tử Uyên ngượng ngập nhưng cũng không dám hỏi Vân Tử Lạc câu này.

“Đệ sẽ cố gắng, nhưng còn huynh, Tứ ca, huynh thì một nửa cơ hội cũng sẽ không có!”

“Vậy cũng chưa chắc!” Sở Hàn Lâm nhếch môi cười: “Trước đây Lạc Nhi yêu ta như vậy, chứng tỏ nàng sẽ còn yêu ta lần nữa.”

Vân Tử Lạc thực sự chịu không nổi, mặt tối đi, trầm giọng quát: “Hai người nói đủ chưa? Coi ta không tồn tại hay sao?”

Lạc Nhi Ý #1Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ