Chương 10

1K 49 1
                                    


Triệu Dịch hỏi có chừng mực, không nói thêm gì nữa.

Một lát sau Thẩm Mặc mới nghĩ ra, hóa ra Quý Minh Hiên cũng có một căn hộ bên Cẩm Tú sơn trang, mà người ở nơi đó mới chân chính là tình địch của Triệu Dịch. Về phần cậu, chỉ sợ Triệu Dịch bình phán một hồi sẽ cho rằng cậu còn chưa đủ tư cách làm tình địch mà thôi.

Trong ghế lô máy sưởi hoạt động khiến không khí rất ấm áp, Thẩm Mặc lại cảm giác có chút bức bối.

Vừa vặn Quý An An từ toilet trở về, Quý Minh Hiên cũng nói chuyện điện thoại xong, thuận tiện trả tiền rồi nói: "Thời gian không sớm, chúng ta về thôi."

Bãi đỗ xe cách hơi xa.

Ban đêm gió lạnh thổi từng cơn, khi đứng ở ven đường đợi tài xế lái xe lại đây, Thẩm Mặc bị gió thổi cho cả hai lỗ tai đều đỏ ửng. Quý Minh Hiên vừa lúc đứng bên cạnh cậu, vô cùng tự nhiên nắm một bàn tay cậu, nhét cả tay cậu và tay mình vào trong túi áo.

Thẩm Mặc hơi mất tự nhiên: "Quý tiên sinh."

Quý Minh Hiên dường như không có việc gì: "Sao vậy?"

"...... Không có gì."

Thẩm Mặc nhìn Triệu Dịch đứng cách đó không xa, thật sự không rõ Quý Minh Hiên nghĩ như thế nào. Chẳng lẽ là cuộc sống khuyết thiếu kích thích nên muốn tìm chút việc vui, nhìn các tình nhân của anh đánh nhau một trận? Thẩm Mặc ước lượng một chút thực lực của mình, cảm giác kĩ thuật trên giường của cậu khẳng định là thuộc về trình độ tầm trung nhưng mà đánh nhau tựa hồ cũng tàm tạm.

Trong khi cậu đang lo lắng đánh nhau với Triệu Dịch thì nên ra quyền nào trước, liền cảm giác Quý Minh Hiên siết chặt tay cậu, hỏi: "Sinh nhật Chu Dương là ngày nào?"

Trái tim Thẩm Mặc đều nhảy thót lên, phản xạ có điều kiện tự đáp: "Em không nhớ rõ."

Quý Minh Hiên gật gật đầu, lại hỏi: "Sinh nhật của em?"

Cái này đương nhiên Thẩm Mặc trả lời được, ai ngờ đáp xong Quý Minh Hiên lại hỏi tiếp: "Sinh nhật của tôi thì sao?"

Thẩm Mặc nhất thời cứng họng.

Cậu có nằm mơ cũng không nghĩ đến Quý Minh Hiên sẽ kiểm tra cậu như thế. Quý tiên sinh thuận miệng liền có thể nói ra ngày sinh tháng đẻ của cậu, thế mà cậu lại chẳng có được trí nhớ tốt như anh.

Bóng đêm mê ly, Quý Minh Hiên nghiêng người chăm chú nhìn cậu, bên trong con ngươi đen thẳm phản chiếu toàn bộ cảnh đêm động lòng người của thành phố này.

Lòng bàn tay Thẩm Mặc sắp chảy đầy mồ hôi.

Quý Minh Hiên bỗng nhiên cười lớn, buông tay cậu ra "Biết ngay em không nhớ được."

Lúc này tài xế đã chạy xe lại đây, Quý Minh Hiên mở cửa xe cho Quý An An, dặn dò: "Trên đường cẩn thận."

"Anh hai không về cùng tụi em sao?"

"Anh còn muốn tiễn Triệu Dịch nữa."

Đợi Thẩm Mặc ngồi vào trong xe, Quý Minh Hiên đóng chặt cửa xe lại, ra hiệu với tài xế. Ô tô chậm rãi khởi động, Thẩm Mặc ngồi trên ghế sau, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn dáng hình Quý Minh Hiên từng chút một nhỏ dần.

Trên đường cậu nhanh chóng bổ sung thông tin, nói bóng nói gió hỏi Quý An An ngày sinh của Quý Minh Hiên.

Quý An An nói: "Sinh nhật của ảnh dễ nhớ lắm, chính là ngày lập xuân đó. Sao nào? Anh Thẩm sớm như vậy đã bắt đầu chuẩn bị quà rồi?"

Thẩm Mặc mỉm cười, thầm nghĩ, thứ cậu có Quý Minh Hiên đều có, cái cậu không có Quý Minh Hiên cũng có, còn có thể tặng cái gì?

Đêm đó là cậu cứ suy nghĩ mãi về vấn đề này cho đến tận lúc đi vào giấc ngủ, kết quả đến buổi tối ngày kế, Quý Minh Hiên cũng không về nhà. Ngược lại là Triệu Dịch lại được lên tin tức giải trí, có phóng viên canh giữ dưới lầu nhà cậu ta chụp được một tấm ảnh mơ hồ không rõ ràng.

Tiêu đề tin tức rất hấp dẫn người đọc, thế nhưng thực chất không có bao nhiêu nội dung, chỉ tạo nên một trận tranh cãi trên mạng giữa fan và antifan.

Quý An An chăm chú nghiên cứu thật kĩ tấm ảnh chụp kia, sau đó nhẹ nhàng thở ra: "Không phải anh hai."

Thực ra ảnh chụp chỉ chụp được bóng dáng hai người, lại là buổi tối ánh sáng cực kì kém, có thể nhận ra là Quý Minh Hiên mới là lạ. Nhưng Quý An An vẫn an ủi Thẩm Mặc "Anh hai hẳn là đang bận công tác, ảnh với cái anh Triệu Dịch vừa thấy liền biết chỉ là bạn bình thường thôi."

Trên mặt Thẩm Mặc treo nụ cười: "Đó là đương nhiên."

Diễn kịch diễn đến nỗi thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.

Từ nhỏ cũng là như vậy, cậu rõ ràng luôn luôn nỗ lực cố gắng hơn người khác lại vĩnh viễn cũng lấy không được danh hiệu số một. Mở đầu là học tập, sau này là vẽ, lại sau đó nữa là tình yêu, hiện tại ngay cả làm người yêu của Quý Minh Hiên, cậu cũng là một kẻ đứng chót.

Tuy rằng cảm xúc Thẩm Mặc không tốt, nhưng cậu cũng không quá suy sụp, nếu thiên phú không theo kịp người ta thì đành phải trả giá bằng cố gắng gấp bội. Cậu hi sinh thời gian ngủ tải xuống một đống GV, lưu lại vào một file đặt tên là "Tư liệu học tập", vừa xem vừa ghi nhớ lại những gì tâm đắc lĩnh ngộ được.

Khi đang hết sức chăm chú, tiếng chuông di động vang lên.

Thẩm Mặc tùy tay cầm máy bấm nghe, đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói quen thuộc: "Thẩm Mặc, là anh."

Mạo hợp thần ly - Khốn Ỷ Nguy LâuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ