Chương 46

1K 50 0
                                    


Quả nhiên Thẩm Mặc ngủ rất ngon.

Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, người nọ còn ngủ trên sô pha. Một chân anh đặt trên sô pha, chân còn lại rơi xuống đất, chăn đắp chỉ đến hông, áo sơ mi trên người nhúm nhó đầy nếp nhăn. Lúc này Thẩm Mặc mới nhận ra anh không thay đồ ngủ, cứ như vậy cố chịu đựng một đêm.

Cậu sợ đánh thức anh, tay chân nhẹ nhàng đi vào phòng bếp. Tay phải cậu bị thương còn chưa khỏi, sử dụng chưa được linh hoạt, nhưng cũng đủ để làm hai bát mì. Đến khi cậu bưng lên bàn, người nọ đã rửa mặt xong, đang gọi điện thoại sai người mang quần áo để thay đến.

Thẩm Mặc liền ngồi bên cạnh bàn chờ đợi. Sau khi người nọ cúp điện thoại, cũng ngồi xuống cùng ăn mì.

Thẩm Mặc vừa ăn vừa hỏi anh: "Ăn ngon chứ?"

Anh nâng mi mắt, mặt không chút thay đổi đáp: "Cũng được."

Lại hai ba gắp cúi mặt ăn tiếp.

Trong lòng cậu vui vẻ không nên lời.

Công việc của anh quả thật rất bận rộn, ăn hết mì, thay quần áo xong liền đi công ty. Nhưng mỗi lần đến ngày Thẩm Mặc cần tái khám, chắc chắn anh sẽ xuất hiện đúng hẹn. Vừa mới bắt đầu anh chỉ ở lại mấy đêm, sau đó nhận ra cậu gần như đêm nào cũng gặp ác mộng, thời gian ở lại dần dần nhiều lên.

Sô pha nhỏ trong phòng khách rất nhanh được đổi thành sô pha lớn. Người nọ có khi ngồi ở đó giải quyết công việc, có hai thư ký chuyên môn cho công việc của anh, bọn họ đều gọi anh là Quý tiên sinh Thẩm Mặc không hiểu chức vụ này là gì, cậu cũng nhìn không rõ gương mặt hai người trợ lý, có điều cũng không sao, chỉ có Chu Dương là đặc biệt mà thôi.

Cậu thường xuyên im lặng ngồi bên cạnh nhìn anh làm việc, chỉ nhìn sườn mặt đẹp trai của anh cũng thấy được sự nghiêm túc.

Về vấn đề phòng ngủ, Thẩm Mặc cũng kháng nghị rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng bị anh dùng lý do "Thân thể cậu còn chưa tốt", "Công việc của tôi rất bận" để chối bay chối biến. Sau này bị Thẩm Mặc quấn lấy phiền quá, anh nói thẳng: "Tôi bị bất lực, được chưa?"

Thẩm Mặc buộc lòng bại trận.

Có người nọ qua đêm cùng, cậu không bị ác mộng nữa, ngày nào cũng ăn ngon ngủ tốt, thế nên còn dưỡng béo hơn một ít, vết thương ở tay phải cũng dần dần khỏi hẳn.

Thẩm Mặc liền suy nghĩ muốn ra ngoài tìm việc. Cậu vốn muốn tìm một công ty liên quan đến hội họa, nhưng vì vết thương ở tay phải mà đành trì hoãn.

May mà cậu sẽ còn vẽ được.

Cậu cũng sẽ chỉ vẽ mà thôi.

Dụng cụ vẽ của cậu đã lâu không dùng, cất trong tủ đã phủ bụi, hôm nay đợi sau khi anh đi làm, cậu mới lấy ra lau chùi một chút, suy nghĩ nên vẽ gì cho tốt?

Vốn cậu muốn vẽ Chu Dương, nhưng không hiểu vì sao, gương mặt Chu Dương trong lòng cậu trước sau giống như bị che bởi một làn sương, mơ mơ hồ hồ không rõ ràng.

Quên đi, quên đi. Thẩm Mặc suy nghĩ, đợi Chu Dương về bảo anh làm người mẫu cũng được.

Cậu suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng quyết định vẽ chiếc sô pha lớn trong phòng khách. Cậu vừa ngân nga hát vừa chuẩn bị dụng cụ, tất cả đều yên ả tốt đẹp cho đến khi cậu cầm cây bút.

Tay phải vốn đã khỏi của cậu co rút dữ dội, ẩn ẩn đau đớn, tay cậu buông lỏng, bút vẽ liền rơi xuống đất.

Thẩm Mặc vội vàng xoay người nhặt lên, thế nhưng làm thế nào cũng không nhặt được cây bút kia. Ngón tay đau đớn như muốn vỡ vụn. Cậu cắn chặt răng, trong đầu đột ngột lóe lên vài hình ảnh.

Cậu bị đè xuống đất, một người đàn ông vừa đạp lên tay cậu, vừa hung hăng nghiến xuống vừa cười nói những lời gì đó.

Hình ảnh sau đó biến thành phòng bệnh trong bệnh viện, một người đàn ông xa lạ nói với cậu những lời tương tự, lại nói tay phải của cậu bị thương nghiêm trọng có thể sẽ để lại di chứng, ảnh hưởng tới sinh hoạt hằng ngày.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tay của cậu vì sao lại bị thương?

Thẩm Mặc mờ mịt ngã xuống đất, bởi vì tay phải đau đớn mà cuộn tròn cả người lại. Cậu thở dốc một lúc, vẫn muốn nắm lấy cây bút kia, ngón tay không kiềm chế được dần dần run rẩy.

Rất đau.

Cậu đành phải thả ra rồi lại nắm lại, lặp đi lặp lại như thế vài lần, cuối cùng hoàn toàn từ bỏ hành động không ý nghĩa này.

Cậu vẫn không nhớ nổi chuyện gì, nhưng trong lòng lại biết, mình không thể vẽ được nữa.

Thẩm Mặc nằm trên sàn nhà rất lâu, lâu đến tận khi mặt trời biến mất, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa.

Là Chu Dương về.

Cuối cùng cậu khôi phục được ít sức lực, vội vã thu dọn đồ đạc. Cậu không muốn Chu Dương biết chuyện này. Nhưng mới dọn được một nửa, người quen thuộc kia đã đẩy cửa đi vào.

Ánh mắt anh đảo qua, hỏi: "Cậu đang làm gì?"

"Không có gì, em... quét dọn phòng trọ thôi."

Thẩm Mặc ôm dụng cụ vẽ vào ngực, muốn nhét tất cả vào trong tủ, nhưng chân tay luống cuống, ngược lại đụng vào mép bàn, mọi thứ trong lòng đều rơi hết xuống đất.

Bừa bãi tán loạn trên đất.

Đặc biệt là bút vẽ tung tóe khắp nơi.

Lòng dạ Thẩm Mặc rối bời, sợ bị anh nhìn ra chút gì đó, cúi đầu dùng tay trái nhặt từng cái một lên, trong lòng cậu thầm nghĩ, đợi nhặt xong sẽ không đụng đến nữa. Cậu vẫn cúi đầu, động tác sau đó càng ngày càng chậm, nhặt đến cây bút cuối cùng, đột nhiên người nọ dùng một chân đạp lên.

Thẩm Mặc ngẩn ngơ, không biết có nên nhặt tiếp hay không.

Mà anh đã vươn tay tới, nhẹ nhàng nắm lấy cằm cậu, buộc cậu ngẩng đầu lên.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt người nọ hơi chấn động.

Thẩm Mặc cảm thấy kỳ lạ, khẽ hỏi: "Sao vậy?"

Người nọ không nói gì, chỉ tiếp tục nhìn cậu.

Thẩm Mặc hình như có cảm giác, nâng tay sờ lên mặt mình, lại sờ thấy một mảnh ẩm ướt.

Mạo hợp thần ly - Khốn Ỷ Nguy LâuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ