Chương 60

1.3K 61 0
                                    


Bốn năm trước, sau khi Chu Dương vừa về nước không bao lâu, từng gọi điện thoại cho Thẩm Mặc hẹn gặp cậu ở chỗ cũ, nói là muốn bỏ trốn cùng cậu.

Thẩm Mặc tất nhiên là không đi đến nơi hẹn.

Nhưng cậu cũng không đi làm, ngay cả điện thoại cũng tắt, một mình trốn trong nhà tổng vệ sinh.

Ngày ấy Quý Minh Hiên mang theo cả người toàn hơi rượu trở về. Anh say rượu, trượt chân ngã trên đường khiến cả người nhếch nhác, gặp mặt còn suýt không nhận ra Thẩm Mặc. Sau khi anh nhận ra lại biểu hiện đặc biệt kỳ lạ, đặt cậu trên sô pha hung hăng làm một hồi. Lúc Thẩm Mặc bị anh cắn cổ, có loại ảo giác như bị biến thành con mồi trong tay anh.

Ngày hôm sau, hai người ngủ đến trưa mới dậy, Quý Minh Hiên dùng điện thoại của cậu gọi điện xin nghỉ, sau khi khởi động máy, vang lên một chuỗi âm báo tin nhắn đến. Cậu vẫn luôn tưởng là do Chu Dương gửi. Quý Minh Hiên liền mỉm cười với cậu, xóa từng tin nhắn đi ngay trước mặt cậu.

Buổi chiều cậu ngồi trên xe của Quý Minh Hiên ra ngoài mua thuốc, mới biết được từ lái xe, đêm đó vốn Quý Minh Hiên muốn đi Cẩm Tú sơn trang.

Lúc ấy cậu đoán không ra lòng của Quý Minh Hiên, hôm nay chuyện gì cũng hiểu được. Anh nghĩ rằng cậu đã bỏ đi cùng Chu Dương, cho nên uống say mèm không biết gì nữa. Anh gửi tin nhắn giữ cậu lại, sau đó tự tay xóa nó đi.

Tuy Thẩm Mặc đã sớm khôi phục trí nhớ, nhưng ký ức chung quy vẫn chỉ là ký ức, không có một giờ phút nào giống như bây giờ, thực sự hiểu được bản thân từng được một người yêu đến khắc cốt ghi tâm.

Quý Minh Hiên vẫn luôn ở Cẩm Tú sơn trang chờ cậu.

Đến cuối cùng cũng không chờ được.

"Chú!" Quý Ninh ở bên cạnh lay lay cánh tay Thẩm Mặc, nhỏ giọng hỏi, "Chú khóc sao?"

"Không có." Thẩm Mặc phục hồi tinh thần, lau đi vệt nước trên màn hình điện thoại, nói, "Chú không khóc."

Tuy tuổi Quý Ninh còn nhỏ, lại không dễ bị đánh lừa như vậy, chỉ khóe mắt cậu nói: "Mắt chú đỏ hết cả lên rồi."

Lại hỏi tiếp: "Vì sao chú khóc?"

Thẩm Mặc quay đầu nhìn nhóc, hỏi: "Tiểu Ninh, chú có thể ôm con một lúc được không?"

"Được ạ." Quý Ninh vươn hai tay ra muốn ôm một cái, vui sướng nói: "Chú, ôm ~."

Dưới ánh nắng chiều nhàn nhạt, Thẩm Mặc nhẹ nhàng ôm lấy nhóc.

Cơ thể trẻ nhỏ có nhiệt độ cao hơn một chút so với người lớn, ôm vào ngực rất ấm áp. Thẩm Mặc xoa xoa đỉnh đầu mềm mại của nhóc, trong lòng không nhịn được nghĩ, đây là người có chung dòng máu với Quý Minh Hiên.

Cậu không khỏi càng ôm chặt Quý Ninh hơn một chút, hỏi nhóc: "Tiểu Ninh, ba con rất yêu con sao?"

Quý Ninh hình như không hiểu lắm ý nghĩa của từ yêu, ngẫm nghĩ một chút mới lớn tiếng đáp: "Yêu!"

Thẩm Mặc mỉm cười, qua một lúc mới hỏi tiếp: "Vậy... ba con cũng yêu mẹ con sao?"

Quý Ninh hơi mơ hồ, đáp càng vang dội: "Yêu chứ!"

Thẩm Mặc liền nói: "Vậy thì thật tốt."

Thật sự, rất tốt.

Cậu hít vào một hơi thật sâu, buông lỏng Quý Ninh ở trong lòng ra, vỗ vỗ vai nhóc: "Được rồi, chúng ta ra phòng khách chơi nào."

Cậu nhét chiếc điện thoại cũ xuống dưới gối, cùng Quý Ninh ra khỏi phòng. Hai người ngồi ở phòng khách không được bao lâu, Quý Minh Hiên đã quay lại.

Anh bận rộn cả ngày, tây trang đã cởi ra vắt trên tay, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi nhạt màu, đúng dịp lộ ra đường cong nơi thắt lưng.

Quý Ninh vừa thấy anh liền không cần Thẩm Mặc nữa, nhào tới gào to: "Ba ba!"

Quý Minh Hiên giơ tay đỡ lấy, ôm nhóc lên: "Hôm nay con có ngoan hay không? Có nghe lời chú không?"

Quý Ninh tự hào đáp: "Đương nhiên con rất ngoan!"

Lại quay đầu tìm Thẩm Mặc chứng minh: "Chú, chú nói có đúng không?"

Ánh mắt Quý Minh Hiên lúc này mới rơi xuống người Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc khẽ đáp ừ, lẳng lặng nhìn anh, giống như cách muôn sông nghìn núi.

Sai rồi, không phải là giống, mà là thật sự xa cách như vậy.

Cơm chiều bọn họ ăn ở nhà hàng của khách sạn, bởi vì có Quý Ninh ở đó cho nên cũng không gọi rượu vang, chỉ đơn giản chọn vài món. Tác phong của Quý Minh Hiên nhanh nhẹn, vừa chăm sóc cho Quý Ninh lại hàn huyên với Thẩm Mặc, hành động rất chu đáo.

Thẩm Mặc ngày thường không thích nói chuyện, hôm nay càng thêm yên lặng, chỉ có tầm mắt luôn đuổi theo Quý Minh Hiên.

Quý Minh Hiên nói: "Vốn muốn mời em ra nhà hàng bên ngoài dùng cơm, chỉ là có Quý Ninh ở đây, đi đâu cũng không tiện."

Thẩm Mặc đáp: "Có con chính là như thế, mọi chuyện đều lấy chúng làm trọng tâm."

Quý Minh Hiên mỉm cười, tiện tay lau khóe miệng cho Quý Ninh.

Thẩm Mặc dịu dàng nhìn hai người, giống như nhìn một giấc mơ yên bình đẹp đẽ.

Mà linh hồn của cậu sớm đã bay đi nơi khác.

Là quay lại bốn năm trước, hoặc có thể là lâu hơn nữa, một đêm mưa bảy năm về trước, cậu vừa cầm lấy chiếc chìa khóa kia, không chút do dự mở ra cánh cửa ở Cẩm Tú sơn trang, đi vào trái tim của một người.

Ở bàn bên cạnh có người động đổ thức ăn, vang lên một tiếng "Cạch". Cả người Thẩm Mặc chấn động như tỉnh khỏi giấc mơ, mạnh mẽ đứng dậy.

Quý Minh Hiên ngạc nhiên nhìn cậu.

Trong lòng bàn tay của Thẩm Mặc đều là mồ hôi. Cậu tự biết mình thất lễ, lại chậm chạp ngồi xuống, cầm lấy cốc nước uống một ngụm.

Quý Minh Hiên liếc nhìn cậu, nói: "Ngày mai..."

Thẩm Mặc lại giành trước ngắt lời anh: "Quý tiên sinh."

Không không không, cậu không chờ được đến ngày mai, ai biết được một giây tiếp theo trời có long đất có lở hay không?

Cậu vội vàng hỏi: "Đêm nay Quý tiên sinh có rảnh không?"

Quý Minh Hiên hơi nhếch mi, nói: "Bây giờ sao?"

"Là sau khi ăn cơm tối xong."

"Cũng không có chuyện gì, nhiệm vụ lớn nhất chỉ là dỗ Quý Ninh đi ngủ thôi."

Thẩm Mặc nhìn về phía Quý Ninh, nhóc đang dùng thìa chọc chọc bát cơm, căn bản không có nghe hai người nói gì. Vì thế cậu nói: "Đợi sau khi Quý Ninh ngủ, Quý tiên sinh có thể dành cho em thời gian một giờ... Không, nửa giờ là được rồi."

"Có chuyện gì?"

"Em muốn vẽ một bức tranh cho Quý tiên sinh." Thẩm Mặc bình tĩnh nhìn anh, giọng nói hơi chút đứt quãng, "Đây là lời hẹn từ trước của hai chúng ta, không phải sao?"

Mạo hợp thần ly - Khốn Ỷ Nguy LâuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ