Chương 30

1.1K 50 0
                                    


Sáng hôm sau Thẩm Mặc soi gương, phát hiện trên cổ có một dấu hôn đỏ sậm, là đêm qua Quý Minh Hiên làm ra.

Tối hôm qua.... Thật sự quá mức hoang đường...

Đến về sau cậu mơ mơ màng màng, cũng không biết tổng cộng làm mấy lần, cuối cùng thời điểm vào phòng tắm, cậu vừa bước đi liền có chất lỏng theo đùi chảy xuống.

Mà lời nói tối qua của Quý Minh Hiên, đến bây giờ vẫn khiến cậu cảm thấy không chân thực.

Quý tiên sinh.... vậy mà thật sự thích cậu?

Là thích từ lúc nào?

Đáng tiếc Quý Minh Hiên đối vấn đề này tránh không đáp, mỗi lần Thẩm Mặc vừa hỏi, anh liền dùng mỹ sắc mà lảng sang chuyện khác, chỉ có thân thể nỗ lực biểu hiện đến tột cùng có bao nhiêu thích.

Thẩm Mặc tìm một chiếc áo lông cao cổ che khuất dấu hôn kia rồi mới đi làm.

Từ hôm đó về sau Quý Minh Hiên quả nhiên bận rộn làm việc, chẳng qua dù có muộn thế nào anh cũng sẽ về nhà ngủ. Hai người ở cùng một chỗ đã lâu, giống như không cần lời ngon tiếng ngọt gì cả, chỉ là buổi sáng tỉnh dậy, Thẩm Mặc thường phát hiện bản thân nằm gọn trong lòng Quý Minh Hiên.

Hiệu suất làm việc của thư ký rất tốt, không bao lâu đã đặt xong vé máy bay đi nước ngoài, Thẩm Mặc vừa thấy, lại là một đảo quốc lãng mạn nào đó, theo tin đồn thì là thánh địa giành cho tuần trăng mật. Khách sạn các thứ cũng đã được sắp xếp thỏa đáng, cậu chỉ cần bớt thời gian thu dọn hành lý là được.

Chẳng qua cậu vừa nhàn nhã vài ngày liền bị Quý An An bắt lại. Ngày cưới của Quý An An đã định, rất nhiều thứ đều phải bắt đầu mua sắm chuẩn bị. Quý Minh Hiên chỉ để ý trả tiền, cô ở trong nước lại không có bạn bè thân thiết gì, cuối cùng đành phải tìm tới Thẩm Mặc.

Vừa vặn Thẩm Mặc hiện tại có xe, đảm nhiệm làm tài xế cho cô là chính xác nhất.

Hôm nay mua xong các thứ mà thời gian còn sớm, hai người liền thuận đường tới khách sạn Vương Triều gần đó uống trà chiều. Quý An An càng thích đồ ngọt ở nơi này hơn, Thẩm Mặc không thích đồ quá ngọt cho nên chỉ gọi một tách cà phê.

Qua mấy ngày nữa là tháng hai, hai người đang trò chuyện về đề tài du lịch, Thẩm Mặc ngẫu nhiên ngẩng đầu, liền thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen mắt.

Đó là một quý bà dung mạo tú lệ, tuy tuổi không còn trẻ, nhưng năm tháng tựa hồ rất ưu ái không lưu nhiều dấu vết trên khuôn mặt bà. Bà mặc một bộ váy màu xám tro, mang bộ trang sức trân châu cùng màu, khéo léo lại hào phóng. Mà em trai của Chu Dương — Chu Sở thì đang cười hì hì bên cạnh bà.

Tay đang cầm ly cà phê của Thẩm Mặc nháy mắt cứng lại.

Quý An An thấy vẻ mặt này của cậu, cũng quay đầu qua, lập tức sửng sốt: "A, là bác Chu. Sao Chu Sở lại ở bên bác ấy nhỉ?"

Thẩm Mặc không lên tiếng.

Tại tiệc đính hôn cậu cũng gặp qua bà Chu, biết bà xuất thân từ gia đình danh giá, có tâm cơ có thủ đoạn, ngay cả cha Chu Dương cũng sợ bà vài phần. Năm đó cậu và Chu Dương.... chẳng phải chính một tay bà chia rẽ hay sao?

Quý An An không biết căn nguyên trong đó, đứng dậy nói: "Chúng ta qua chào hỏi bác gái đi."

Thẩm Mặc đương nhiên là không chịu. Tuy cậu và Chu Dương đã sớm chia tay, nhưng cũng không muốn kiếm chuyện lúc này, cho nên xoay người tránh đi, nói: "Anh lại không quen với bác ấy, vẫn là không nên tham gia vào thì hơn."

Quý An An nói thầm: "Sau này không phải đều là người một nhà sao?"

Nhưng nếu Thẩm Mặc không muốn, cô cũng không miễn cưỡng, bèn tự mình đi qua.

Bà Chu hiển nhiên vô cùng vừa lòng với cô con dâu tương lai như Quý An An, vừa thấy mặt liền thân thiết kéo tay cô. Sau khi hai người nói vài câu, bà dứt khoát kéo Quý An An đi trước.

Quý An An vội quay đầu cho Thẩm Mặc một ánh mắt, Thẩm Mặc hiểu ý gật đầu, ra hiệu sẽ ở chỗ cũ đợi cô về.

Thân phận bà Chu như vậy, cho dù chỉ uống trà chiều cũng sẽ không tùy tiện, rất nhanh liền có người dẫn bọn họ vào khu ghế VIP.

Thẩm Mặc một mình ở ngoài uống cà phê.

Buổi chiều ánh nắng rất tuyệt, khiến người ta có hơi buồn ngủ. Cậu tiện tay lật mấy quyển tạp chí, ngược lại nhìn thấy không ít nội dung liên quan đến du lịch.

Cậu vốn không có hứng thú với mấy thứ này, lần này chẳng rõ tại sao lại chăm chú xem xét nó.

Là vì đi cùng Quý tiên sinh sao?

Tuy Quý Minh Hiên đã tỏ rõ tình cảm nhưng cậu bên này lại vẫn còn mơ hồ, là cũng có chút thích anh hay chỉ là do thói quen ở chung?

Kỳ quái là Quý Minh Hiên cũng không hỏi cậu.

Thẩm Mặc cảm thấy buồn cười, rõ ràng không phải học sinh cấp ba, lại có loại cảm giác thấp thỏm khi mới biết yêu.

Nhưng cậu xác thật có chút mong chờ bờ cát dưới ánh trăng. Thậm chí không nhịn được nghĩ, cậu có cần học tập Chu Dương bày một giường hoa hồng ở trong phòng hay không?

Đang nghĩ tới đây, di động của cậu bỗng nhiên rung lên.

Có tin nhắn mới.

Thẩm Mặc cúi đầu đọc, là Quý An An gửi tới: Anh Thẩm, người em không thoải mái, nghỉ trên phòng 6018, anh mau tới đây đi.

Mạo hợp thần ly - Khốn Ỷ Nguy LâuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ