Chương 16

1K 49 4
                                    


Bệnh của Quý Minh Hiên đến nhanh mà đi cũng nhanh, qua ngày hôm sau cũng đã hạ sốt, có thể ngồi ở trên giường xử lý việc công ty. Quý An An vẫn chưa trở về, Thẩm Mặc dứt khoát nghỉ thêm một ngày nữa ở nhà với anh.

Quý Minh Hiên cũng không khách khí, tận tình sai bảo Thẩm Mặc làm cái này làm cái kia, trước giờ cơm trưa còn nêu ra một loạt tên các món ăn. May mắn tay nghề nấu nướng của Thẩm Mặc không kém, chọn làm vài món ăn, miễn cưỡng cũng làm cho Quý tiên sinh vừa lòng.

Buổi chiều Thẩm Mặc đi ra ngoài mua đồ, lúc trở về thì phát hiện mấy bộ quần áo cùng đồ dùng cá nhân đều chạy hết qua phòng Quý Minh Hiên.

Thời điểm Thẩm Mặc nhắc tới việc này, Quý Minh Hiên đang dùng notebook gửi mail, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Mấy ngày này không phải em muốn chăm sóc tôi sao? Chuyển qua đây ngủ mới thuận tiện."

"Em cho rằng bệnh của Quý tiên sinh đã khỏi rồi."

Quý Minh Hiên hợp thời ho khan một tiếng, nói: "Còn chưa khỏi hẳn."

Thẩm Mặc đành phải hỏi: "Cô Quý lúc nào mới về?"

"An An đi du lịch nước ngoài rồi, phải cuối tuần mới về."

"Cô Quý đi một mình sao?"

Quý Minh Hiên khẽ nhếch khóe miệng, ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Mặc "Em cảm thấy có khả năng này sao?"

Thẩm Mặc lập tức hiểu rõ "Cô ấy đi với Chu Dương?"

Quý Minh Hiên gật đầu, lại nói: "Đi hôm 12."

Ngày 12 chính là ngày tuyết bắt đầu rơi.

Chu Dương nói muốn gặp cậu, nói chờ cậu tại nơi mà hai người lần đầu tiên hẹn hò, nhưng Thẩm Mặc không tới. Chu Dương đợi không được liền đi cùng Quý An An.

Nếu cậu tới thì sẽ thế nào?

Thẩm Mặc nhìn ánh dương chói lọi ngoài cửa sổ, không để bản thân nghĩ tiếp nữa.

Quý Minh Hiên lại ở nhà nghỉ ngơi hai ngày mới đi công ty.

Thẩm Mặc cũng một lần nữa quay lại làm việc, tiếp tục cuộc sống nhàn hạ không lý tưởng của cậu. Đồng nghiệp vẫn không hòa nhã với cậu như cũ, ngày qua ngày không có gì thay đổi.

Thay đổi duy nhất chính là Quý Minh Hiên.

Trước kia trừ khi công việc bận rộn, còn có các loại tiệc tùng xã giao, thường thường nửa đêm anh mới về nhà, đêm không về ngủ cũng là chuyện thường tình. Trong khoảng thời gian này lại giống như một người khác, mỗi ngày đúng giờ đi làm, cơm chiều cũng về nhà ăn, mỗi buổi chiều đều gửi món mình muốn ăn vào điện thoại của Thẩm Mặc.

Ngay cả chú Trương lái xe cũng nói: "Quý tiên sinh cuối cùng cũng hồi tâm chuyển ý rồi, buổi tối không cần lái xe ra ngoài nữa, thoải mái biết bao."

Thẩm Mặc cười nói: "Vậy chẳng phải là chú bị cắt tiền tăng ca sao?"

Chú Trương ngược lại cũng rất phóng khoáng: "Chú tình nguyện có thêm chút thời gian ở nhà với vợ con hơn."

Quý Minh Hiên lại không biết vì cái gì mà tu thân dưỡng tính.

Tính cách anh thay đổi thất thường, Thẩm Mặc không dám tùy tiện suy đoán, nếu như không cẩn thận đoán sai, chẳng lẽ không phải quá mức xấu hổ hay sao?

Vốn Quý Minh Hiên khỏe rồi, Thẩm Mặc liền định chuyển về phòng mình, thế nhưng thủy chung tìm không thấy cơ hội. Mỗi ngày vừa đến giờ đi ngủ, Quý Minh Hiên liền lôi kéo cậu cùng về phòng, mà bất kể cậu nhích sang bên giường như thế nào thì lúc tỉnh lại luôn luôn là tư thế bị anh ôm, nóng đến mức toát mồ hôi toàn thân.

Thẩm Mặc kháng nghị vài lần, tất cả đều bị Quý Minh Hiên ậm ừ có lệ cho qua.

Qua hết cuối tuần, Quý An An rốt cuộc trở lại.

Cô đi du lịch ở một đảo quốc nhỏ trên Thái Bình Dương, là thánh địa nghỉ dưỡng nổi tiếng, khi trở về làn da phơi nắng ửng đỏ, mặc áo khoác mốt nhất đương thời, sóng mắt ôn nhu giống hệt như nước biển.

Quý An An vừa vào cửa liền lấy ra quà mua cho Thẩm Mặc, cười nói: "Đáng tiếc nhà Chu Dương có chút việc nên phải vội vã trở về, bằng không em còn mua nhiều nữa."

"Này là nhiều lắm rồi." Thẩm Mặc hỏi, "Đi chơi vui không?"

"Đương nhiên. Nước biển thật sự là xanh biêng biếc luôn, ban ngày chúng em ngồi thuyền rời bến, đến chạng vạng mới trở về, buổi tối nắm tay đi dạo trên bờ cát, dưới ánh trăng bờ cát so với ban ngày càng mê người hơn...... Thật muốn sống luôn ở chỗ đó."

Quý Minh Hiên nói: "Chỉ ra ngoài một chuyến, tâm cũng muốn bay bổng luôn rồi."

Quý An An quay người lại ôm lấy cánh tay anh, nũng nịu: "Cám ơn anh cho em vé máy bay, lần sau anh với anh Thẩm cũng tới đó đi."

Thẩm Mặc ngẩng đầu nhìn về phía Quý Minh Hiên, hỏi: "Là Quý tiên sinh sắp xếp cho hai người họ đi du lịch?"

Tầm mắt hai người gặp nhau, Quý Minh Hiên trầm tĩnh đáp: "Là tôi."

Quý An An kể tiếp: "Ngày đó anh hai đưa vé máy bay ra thật sự là làm em ngạc nhiên đến phát hoảng. Thời gian gấp rút như vậy ngay cả quần áo cũng không kịp chuẩn bị."

"Như vậy mới bất ngờ."

"Có điều đúng là vui chết đi được, hơn nữa Chu Dương......" Má Quý An An bỗng dưng đỏ bừng, dừng lại nhìn Quý Minh Hiên "Anh hai, em có lời muốn thưa với anh."

Thẩm Mặc đương nhiên thức thời, lập tức nói: "Anh đi chuẩn bị bữa tối."

Nói xong liền vào phòng bếp, để hai anh em bọn họ trò chuyện trong phòng khách.

Đã là thời gian ăn cơm chiều, ngoài cửa sổ bay vào hương thơm của đồ ăn. Nguyên liệu nấu ăn đều đã có sẵn, Thẩm Mặc lấy mấy thứ trong tủ lạnh ra rửa sạch.

Cậu nghĩ đến ngày 12 đó, Chu Dương hẹn gặp cậu ở chỗ cũ, cũng chính cùng ngày Quý Minh Hiên cho Quý An An vé máy bay.

Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?

Nếu ngày đó cậu tới chỗ hẹn thì sẽ thế nào?

Có lẽ lại trống rỗng, một người cô đơn đứng trong mưa tuyết đợi đến tận tối.

Nước rất lạnh, Thẩm Mặc run tay một chút, lạnh đến thấu xương thấu tâm. Cậu vội vàng tắt nước, nghe Quý Minh Hiên từ bên ngoài đi vào hỏi: "Có cần tôi giúp không?"

Thẩm Mặc vội đáp "Không cần không cần, rất nhanh là xong thôi. Cô Quý có phải đói bụng rồi không?"

"Không phải, nó chơi mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi trước."

Quý Minh Hiên nói xong cũng không rời đi, chỉ là tựa vào cạnh cửa nhìn Thẩm Mặc bận rộn trong bếp. Cậu rửa xong đồ ăn lại gọt vài củ khoai tây, lúc cắt khoai tây chợt phân vân suy nghĩ, không biết nên kho lên hay là nên nấu cà ri?

Vừa định hỏi Quý Minh Hiên lại chợt nghe anh mở miệng nói trước "An An vừa rồi nói với tôi, Chu Dương cầu hôn nó."

Mạo hợp thần ly - Khốn Ỷ Nguy LâuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ