Chương 23

998 54 0
                                    


Thẩm Mặc không biết bản thân đi đến bên cạnh Quý tiên sinh như thế nào, dù sao chờ đến khi cậu khôi phục lại tinh thần, Quý Minh Hiên đã nắm chặt tay cậu rồi.

Một lát sau Chu Dương vội vàng chạy tới, thấy tay Quý Minh Hiên và Thẩm Mặc nắm chặt lấy nhau, không khỏi ngẩn ra, nhưng anh ta che giấu rất nhanh, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Không có gì." Quý Minh Hiên vuốt tay áo sơ mi xuống, thản nhiên nói, "Uống rượu hơi nhiều, không cẩn thận đụng phải thôi."

Nhìn tình hình hiện trường liền biết anh ngang nhiên nói dối, tuy mọi người khẽ thảo luận nhỏ, nhưng không một ai dám lên tiếng phản bác.

Chu Dương cũng thuận theo: "Thì ra là vậy."

Quý Minh Hiên thò tay vỗ vỗ vai anh ta, nói vô cùng tự nhiên: "Chuyện còn lại cậu xử lý giúp anh nhé, em rể."

"Vâng." Yết hầu Chu Dương lên xuống một cái, nói, "Anh hai."

Nói xong chuyển mắt tới người Thẩm Mặc, Thẩm Mặc còn không kịp nhìn lại anh, đã bị Quý Minh Hiên tha đi.

Thẩm Mặc chỉ đành đi về phía trước cùng Quý Minh Hiên, thoáng nhìn thấy Triệu Dịch cũng đứng ở trong đám người, nhưng Quý Minh Hiên lại không thèm liếc cậu ta dù chỉ một cái, trực tiếp đi ra khỏi sảnh chính khách sạn.

Ngoài sảnh có một vườn hoa nhỏ, có lẽ cũng tốn số tiền lớn để tạo được sự xa hoa lộng lẫy như vậy, ở giữa có một dòng suối nhỏ chậm rãi chảy, xung quanh trồng rất nhiều loài thực vật không biết tên. Đêm nay vừa đúng ngày mười lăm, trăng tròn vành vạnh, ánh trăng yên lặng rơi xuống, có một loại hương vị yên tĩnh lại tốt đẹp.

Quý Minh Hiên dừng bước chân, nói: "Đi dạo cho tỉnh rượu."

Thẩm Mặc từng thấy qua dáng vẻ say rượu của anh, biết hiện tại anh thật sự đang tỉnh táo, chẳng qua cũng không vạch trần, chỉ nhìn tay anh nói: "Quý tiên sinh bị thương."

Quý Minh Hiên lúc này mới nhớ tới, chẳng hề để ý: "Xước chút da mà thôi."

Thẩm Mặc nắm tay anh lên, nương theo ánh trăng mà nhìn, thấy quả nhiên chỉ là chút vết thương ngoài da, nhưng đánh người mà đánh thành cái dạng này, có thể thấy được lúc anh ra tay tàn nhẫn như thế nào.

Tim cậu đập thình thịch, lúc này vẫn giống như trong mộng vậy.

Hoặc là dù có nằm mơ cậu cũng không nghĩ tới, người như Quý tiên sinh thế nhưng sẽ đánh nhau với người ta trước công chúng.

Cậu nắm tay Quý Minh Hiên hỏi: "Có muốn đi bệnh viện không?"

Tiếp đó lại lẩm bẩm: "Nhiều người thấy anh đánh người như vậy, không biết ngày mai trên báo sẽ viết thế nào đây?"

Quý Minh Hiên buồn cười nói: "Viết thế nào? Nhiều nhất chính là viết lễ đính hôn của hai nhà Chu Quý, trai tài gái sắc, ông trời tác hợp, một câu khác cũng không nói thêm."

Bằng bản lĩnh của Quý Minh Hiên, muốn áp chế chuyện này thật sự là dễ dàng. Nhưng càng là loại người như thế sẽ càng có tự trọng thân phận, tuyệt đối sẽ không mất phong độ trước công chúng.

Cho nên hành động hôm nay của Quý Minh Hiên, không biết đã khiến bao nhiêu người rớt mắt kính rồi.

"Quý tiên sinh."

"Ừ?"

"Vừa rồi, sao anh lại đánh người kia?"

Trong lòng Thẩm Mặc mơ hồ biết đáp án nhưng lại không dám xác định, muốn nghe chính miệng Quý Minh Hiên nói ra.

Quý Minh Hiên lại cố tình không trả lời cậu, chỉ cầm ngược lại tay cậu nói: "Đi dạo cùng tôi."

Vườn hoa nơi này không tính là lớn, đi được vài bước liền đến cuối rồi. Quý Minh Hiên giống như ngại đi vẫn chưa đủ, anh lại kéo tay Thẩm Mặc đi một vòng lại một vòng nữa.

Thẩm Mặc thấy anh cứ yên lặng không nói lời nào, liền bắt đầu nhớ tới nỗi lòng ngổn ngang. Suy nghĩ của cậu đang không biết bay đến nơi nào, chợt nghe Quý Minh Hiên gọi cậu: "Thẩm Mặc."

Thẩm Mặc mờ mịt quay đầu, lúc này mới phát hiện Quý Minh Hiên đã dừng bước, đang cúi đầu nhìn cậu.

Ánh trăng mông lung phác thảo ngũ quan của anh phá lệ động lòng người.

Anh lẳng lặng nhìn cậu, tựa như là đã nhìn rất lâu, ánh mắt như nước, dịu dàng phất qua gương mặt cậu.

Tim Thẩm Mặc lại nhảy dựng lên, nhịn không được khẽ gọi: "Quý tiên sinh......"

Ánh trăng trống trải lặng yên.

Quý Minh Hiên không nói câu nào, chỉ cúi đầu, nhẹ nhàng hôn môi Thẩm Mặc.

Mạo hợp thần ly - Khốn Ỷ Nguy LâuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ