Thẩm Mặc biết mình thất thố, lung tung lấy tay lau mặt, vội giấu giếm: "Buổi chiều hình như em ngủ không được nhiều..."
Anh liếc nhìn cậu thật lâu, ánh mắt sâu đến nỗi không nhìn ra cảm xúc. Một lúc sau, mới cúi người nhặt cây bút cuối cùng kia lên, nhét vào tay cậu.
Ngón tay Thẩm Mặc không được tự nhiên hơi cong cong, tuy gắng gượng cầm được bút nhưng lại đau đớn đến mặt mày trắng bệch, giọng nói tựa như cầu xin: "Chu Dương..."
Người nọ vừa thả tay ra, bút vẽ lại rơi trên mặt đất.
Anh nhìn cậu chằm chằm hỏi: "Rất đau sao?"
Giọng nói của Thẩm Mặc bình tĩnh trở lại, theo thói quen muốn giấu tay phải ra phía sau: "Là do vết thương ở trên tay còn chưa khỏi thôi, đợi đến khi bình phục thì sẽ không sao nữa."
Cậu nghĩ một chút, lại bổ sung: "Cho dù không tốt lên được cũng không sao, cùng lắm sau này không vẽ nữa, em còn có thể tìm công việc khác. Làm bán hàng hay làm bảo hiểm cũng được, biết đâu còn kiếm được nhiều hơn."
Người nọ trước sau vẫn không nói gì.
Thẩm Mặc lẩm bẩm xong liền vội vàng trốn vào phòng bếp. Cậu dùng nước lạnh rửa mặt, đợi tâm trạng bình tĩnh lại, mới lấy nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh ra, làm vài món đơn giản.
Không khí của bữa cơm tối cực kỳ ngột ngạt.
Hai người đều có tâm sự, đều chưa biết mở lời như thế nào. Sau khi ăn xong, người nọ bật máy tính gửi đi mấy cái mail, sau đó nằm lên sô pha ngủ. Thẩm Mặc ở trong phòng ngủ, xuyên qua cánh cửa rộng mở nhìn về dáng người nằm trên ghế kia, thấy anh vẫn lật qua lật lại, giống như cả đêm không ngủ được ngon.
Thẩm Mặc cũng ngủ chập chờn, ngày hôm sau không có tinh thần, nhưng trong lòng cậu đã có ý định, đem tất cả những gì liên quan đến hội họa khóa kín vào đáy tủ, tự mình ra ngoài tìm việc.
Bệnh của cậu còn chưa hết, không nhìn rõ gương mặt người khác, không làm được công việc bán hàng hay bảo hiểm, nhưng những nghề nghiệp kiếm sống khác vẫn làm được, chỉ có điều tốn công sức hai ngày, cậu mới tìm được công việc sắp xếp hàng hóa ở một siêu thị gần nhà. Cậu làm việc bán thời gian, cũng không cần ký hợp đồng gì cả, bàn bạc với ông chủ mức lương ổn thỏa liền bắt đầu làm việc.
Thẩm Mặc làm việc cẩn thận, chịu được khổ, ngày thứ nhất thử việc đã khiến ông chủ hài lòng. Giữa trưa cậu cũng không về nhà, cùng các đồng nghiệp ăn cơm trưa.
Buổi chiều khi cậu đang đứng trước quầy hàng, đột nhiên nghe thấy có người gọi: "Thẩm Mặc!"
Hai chữ kia vừa nhanh vừa vội, như chất chứa cảm tình nào đó khó có thể hình dung.
Thẩm Mặc nhận ra giọng nói này, nhìn lại, quả nhiên là anh, Chu Dương.
"Chu Dương, sao anh lại đến đây?"
Người nọ không mặc áo khoác, tay áo sơ mi xắn lên, cà vạt cũng tháo ra, khác xa bộ dạng lạnh lùng thường ngày rất nhiều. Anh bước đến trước mặt cậu, một câu cũng không nói, chỉ giơ tay ra trực tiếp ôm cậu vào lòng.
Đầu Thẩm Mặc đập vào ngực anh, ngạc nhiên hỏi: "Anh sao vậy?"
Người nọ dùng hai tay ôm cậu thật chặt, thấp giọng gọi tên cậu: "Thẩm Mặc?"
"Vâng."
"Thẩm Mặc...."
"Vâng, em đây."
"Thẩm Mặc."
Cậu nghe thấy tiếng tim đập bang bang, không phân ra được của anh hay là của cậu.
Người nọ nhắm chặt mắt, rất nhanh kiềm chế cảm xúc của mình, chậm chạp buông cậu ra, cúi đầu nhìn mặt cậu hỏi: "Em ở trong này làm gì?"
"Làm việc ạ. Em tìm được công việc sắp xếp hàng hóa, hôm nay là ngày đầu tiên thử việc đó."
Vẻ mặt người nọ giống như đang kiềm nén gì đó, lạnh lùng hỏi: "Đi ra ngoài mà ngay cả một mảnh giấy cũng không để lại là sao?"
Thẩm Mặc "A" một tiếng, lúc này mới hiểu chuyện gì xảy ra, "Anh nghĩ rằng em mất tích ư?"
Cậu cẩn thận dè dặt hỏi: "Anh.... vẫn luôn tìm em?"
Anh không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ đáp: "Bệnh của em còn chưa tốt, về sau đừng chạy loạn khắp nơi nữa."
Thẩm Mặc để ý đến hơi thở của anh hơi loạn, trên trán cũng đổ ít mồ hôi, không biết anh tìm bao lâu mới đến được nơi này. Cậu nhanh nhẹn đáp vâng, rồi hỏi: "Ngày thường không phải công việc của anh rất bận sao, hôm nay sao lại..."
Người nọ liếc nhìn tay phải của cậu, nói: "Vừa lúc có thời gian rảnh nên về nhà một chuyến."
Thẩm Mặc đoán anh đang lo lắng cho mình.
Thật ra không có gì to tát, cậu chỉ là không vẽ tranh được thôi, làm việc ở siêu thị cũng tốt mà?
Công việc của Thẩm Mặc còn chưa hết, anh cũng không ép buộc cậu phải về, chỉ ở ngoài xe chờ cậu. Có đôi khi Thẩm Mặc làm xong việc quay đầu lại, luôn luôn có thể thấy chiếc xe đậu đối diện siêu thị kia.
Đến ba giờ chiều cậu được tan làm, khi rời đi, ánh mắt các đồng nghiệp nhìn cậu ít nhiều có chút khác thường, cảnh cậu ôm nhau với Chu Dương lúc nãy đã có không ít người nhìn thấy. Thẩm Mặc hơi phiền lòng, không biết ngày mai có thể đi làm nữa hay không.
Về nhà sau khi ăn cơm tối xong, anh vẫn ngủ trên sô pha như trước.
Thẩm Mặc bận rộn cả ngày, rất nhanh đã cảm thấy mệt mỏi. Người nọ vẫn xoay đi xoay lại trên sô pha, lăn lộn hồi lâu, dứt khoát xoay người đi xuống, từng bước đi vào phòng trong.
Thẩm Mặc đang mơ mơ màng màng, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, hào phóng bảo anh ngủ cùng.
Anh chỉ ngồi trên giường, nhẹ nhàng chạm vào đầu cậu, hơi dừng lại, rồi mới vuốt nhẹ lên tóc cậu. Giọng nói của anh trong bóng tối phá lệ trầm khàn: "Tôi đã xem qua tranh vẽ của em, quả thật vẽ không tệ."
Thẩm Mặc cười vui vẻ: "Đương nhiên."
Anh nói: "Em nghỉ công việc ở siêu thị đi."
Thẩm Mặc có chút không vui: "Tại sao chứ?"
Người nọ trong đêm tối sờ soạng tìm được tay phải của cậu, chỉ nắm đầu ngón tay cậu thật nhẹ thật khẽ, thấp giọng nói: "Chúng ta điều trị tay cho tốt, rồi vẽ tiếp."
BẠN ĐANG ĐỌC
Mạo hợp thần ly - Khốn Ỷ Nguy Lâu
No FicciónTác phẩm: Mạo hợp thần ly - _ 貌合神離. ( Gần Mặt Cách Lòng.) Tác giả: Khốn Ỷ Nguy Lâu Biên tập: Yến Phi Ly Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, Thâm tình nội liễm công X Ôn nhuận ẩn nhẫn thụ, thầm mến bao dưỡng, hào môn ân oán, HE~ Nhân vật: Quý Minh Hiên x Thẩ...