Chương 51

1.1K 52 1
                                    


Thẩm Mặc nhất thời ngây ngẩn cả người, đứng ngây ra không nói được gì.

Người nọ cũng không lên tiếng, hệt như là lần đầu tiên nhìn thấy cậu, nhìn cậu từ đầu đến chân một lần, cuối cùng tầm mắt trở lại khuôn mặt, hỏi: "Một mình em qua năm mới?"

Cái gì gọi là tự làm tự chịu? Chính là đã nói dối một câu thì sẽ không thể không nói thêm nhiều câu sau nữa.

Thẩm Mặc không giải thích được, đành phải kiên trì nói: "Đúng vậy. Ba mẹ em..... đột nhiên quyết định đi du lịch, trước giao thừa em đã trở lại."

Người nọ gật gật đầu, không biết là tin lời nói dối sứt sẹo của cậu hay chỉ căn bản là lười vạch trần. Anh đi vào, nhìn trên bàn còn bát mì chưa kịp thu dọn, hỏi: "Tối qua em ăn cái này?"

Thẩm Mặc hối hận tối qua quá mức lười biếng, nếu làm thêm vài món ăn thì trông sẽ không có vẻ nghèo nàn như vậy. Cậu ậm ừ lên tiếng, vội vã đi dọn bàn.

Người nọ ngồi xuống sô pha lẳng lặng nhìn cậu, Thẩm Mặc đi đến nơi nào, ánh mắt kia cũng theo tới đấy.

Thẩm Mặc cảm thấy anh đặc biệt không giống bình thường.

Cậu vừa luống cuống tay chân dọn bát đũa, liền nghe người nọ gọi cậu nói: "Thẩm Mặc, lại đây."

Cậu nghe anh nói, thuận theo đi qua, khi sắp đến bên sô pha, người nọ đột nhiên thò chân gạt cậu một cái. Thẩm Mặc không ngờ tới, lảo đảo nhào về phía trước hai bước, anh liền vươn tay ra đỡ, chặt chẽ ôm lấy cậu.

Thẩm Mặc thế mới biết anh cố ý. Nằm ở trong lòng anh, cậu một chút cũng không dám động đậy.

Tay người nọ mơn trớn trên lưng cậu, giống như trong điện thoại tối hôm qua, dùng một loại ngữ điệu kiệt lực đè nén: "Thẩm Mặc."

Thẩm Mặc "Vâng" một tiếng.

Người nọ cúi đầu hôn mắt cậu, động tác cẩn thận đến cực hạn, cánh môi ấm áp mà mềm mại nhẹ nhàng phớt qua lông mi cậu.

Thẩm Mặc như bị anh hôn vào tận đáy lòng, thân thể hơi hơi run rẩy.

Người nọ thoáng dừng lại, thở hổn hển đặt cằm trên vai Thẩm Mặc, chỉ là ôm cậu càng chặt.

Thẩm Mặc sợ anh lại lấy cớ bệnh còn chưa hết gì đó từ chối mình, giành trước hỏi: "Không phải anh nói muốn ở nước ngoài vài ngày sao? Sao trở lại sớm như vậy?"

"Có việc gấp, lâm thời sửa lại hành trình."

"Là chuyện gì thế?"

Người nọ rốt cuộc không nhẫn nại được, lại hôn mắt Thẩm Mặc một cái "Biết rõ còn cố hỏi."

Trong lòng Thẩm Mặc ngọt ngào muốn chết. "Sao anh biết em không về nhà mà đón năm mới một mình ở đây? A, anh bảo trợ lý đặt vé cho em, là anh ta nói với anh sao?"

"Tối qua khi gọi cho em mới biết được, hơi muộn quá rồi."

"Không muộn không muộn đâu." Thẩm Mặc đoán anh nhất định là lập tức gấp rút trở về "Đã trễ thế này, sao anh đặt được vé máy bay?"

Người nọ cười khẽ: "Vấn đề này tiêu chút tiền là có thể giải quyết."

Thẩm Mặc nhìn sắc mặt anh, dường như có ẩn ý khác, không khỏi hỏi: "Có vấn đề gì tiêu tiền cũng không thể giải quyết được không?"

"Có." Người nọ nhìn thẳng Thẩm Mặc, thanh âm thấp đến mức gần như không thể nghe thấy "Ví như...... làm thế nào để một người thích anh."

Thẩm Mặc há miệng gặm cằm anh: "Em thích anh không đủ sao? Còn muốn ai tới thích anh nữa?"

Người nọ giữ chặt eo Thẩm Mặc, giọng bình tĩnh nói: "Lặp lại lần nữa."

Thẩm Mặc biết anh muốn nghe cái gì, ghé vào lỗ tai anh nói không chỉ một lần: "Em thích anh. Em thích anh. Em thích anh......"

Thẩm Mặc nói xong lời cuối cùng đang muốn gọi tên anh, anh lại quay đầu qua, dùng đôi môi ngăn chặn miệng cậu.

"Suỵt!" Đôi mắt anh ôn nhu như nước ngắm nhìn Thẩm Mặc, thấp giọng nói "Đừng lên tiếng."

Thẩm Mặc quả nhiên không lên tiếng nữa, chỉ là càng thêm dùng lực hôn lại anh.

Hai người trên sô pha quấn lấy nhau, hai chân Thẩm Mặc như nhũn ra, thiếu chút nữa lăn xuống đất, người nọ vươn tay bắt được, thuận thế đặt cậu trên sô pha.

Lúc này mà bảo dừng khẳng định sẽ có tai nạn chết người, Thẩm Mặc vì phòng ngừa chuyện ngoài ý, hai chân gắt gao quấn lấy eo người nọ. Anh khẽ cười một cái, tay thò vào trong từ cổ áo ngủ của cậu, khi ngón tay mang theo hơi lạnh vuốt ve qua ngực cậu, thân thể Thẩm Mặc không tự chủ được căng thẳng.

Người nọ cố ý đè một điểm trước ngực cậu, không nhẹ không nặng vân vê gảy nhéo.

"Ư......" Thẩm Mặc kêu lên, giọng có chút phát run.

Người nọ hôn khóe mắt cậu, rất nhanh rút tay về, lại cúi đầu liếm ngực cậu cách lớp áo ngủ. Áo ngủ mỏng manh rất nhanh liền bị liếm ướt, Thẩm Mặc ưỡn ưỡn ngực, khó nhịn vặn vẹo thân thể, kêu lên: "Ưm...... Đừng......"

Thẳng đến lúc này người nọ mới cởi bỏ từng khuy áo, lại không tiếp tục chơi đùa ngực cậu nữa, bàn tay đi xuống tìm kiếm, rất nhanh nắm giữ được nhược điểm của cậu.

Lưng Thẩm Mặc run lên, trong thân thể giống như đốt lên một ngọn lửa.

Mà chỉ có người nọ, mới là giải dược của cậu.

Mạo hợp thần ly - Khốn Ỷ Nguy LâuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ