Chương 26

977 51 3
                                    


Sắc mặt Chu Dương xanh mét, hỏi: "Lúc trước em......"

"Không cần thiết nhắc lại chuyện hồi xưa." Thẩm Mặc sửa cổ áo lại cho anh, nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp nhăn trên áo sơ mi, nói tiếp, "Vẫn nên trân trọng hiện tại đi. Cô Quý thật lòng với cậu như vậy, cậu đừng phụ lòng cô ấy."

Ba năm trước khi gặp chuyện không may, trong lòng Thẩm Mặc không phải không có oán hận, nhưng tâm trạng cậu hiện giờ ngược lại cực kỳ bình thản. Tình yêu không bệnh mà chết trên đời này rất nhiều, không tất yếu vì thế mà phải tìm cái chết.

Cậu đã nói xong lời nên nói, cũng không quản Chu Dương muốn nghĩ thế nào nữa, xoay người ra khỏi khu cầu thang.

Khi đến chỗ cửa, chợt nghe một tiếng "lạch cạch" nhỏ.

Thẩm Mặc tùy ý nhìn một cái, hóa ra đang có người tựa vào đó hút thuốc, người nọ cũng vừa vặn ngẩng đầu lên nhìn cậu, gương mặt có vài phần quen mắt, chính là Chu Sở em trai Chu Dương.

Thẩm Mặc hơi sửng sốt, không biết cậu ta đến từ lúc nào, có nghe thấy đối thoại của cậu và Chu Dương hay không?

Chu Sở kia thì lại thân thiện, ánh mắt híp một cái, cười nhẹ với Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc cẩn thận suy nghĩ, cậu cùng Chu Dương nói chuyện không có gì mờ ám cả, bởi vậy không để chuyện này trong lòng, chỉ gật gật đầu xem như chào hỏi.

Sau khi xảy ra đoạn nhạc đệm nhỏ như vậy, tâm tư mua xe của cậu cũng nhạt đi, kế tiếp đều là cưỡi ngựa xem hoa, không chú trọng cái nào cả. Ngược lại Quý An An chọn được một chiếc xe, cuối cùng vẫn là Chu Dương kí hóa đơn.

Tuy trong nhà Chu Dương có việc, không thể cùng vợ chưa cưới ăn bữa trưa nhưng tâm tình Quý An An vẫn tốt vô cùng, dọc theo đường đi vừa nói vừa cười với Thẩm Mặc. Buổi tối Quý Minh Hiên vừa về nhà, cô liền vội vã nói chuyện này.

Quý Minh Hiên mỉm cười lắng nghe, trong giọng nói của anh không phải không có phiền muộn: "Vốn là quà anh muốn tặng em, không nghĩ tới lại bị em rể giành trước rồi."

Quý An An vội vàng đẩy Thẩm Mặc ra, nói: "Anh muốn tặng thì tặng cho anh Thẩm đi."

Quý Minh Hiên lúc này mới nhìn về phía Thẩm Mặc, hỏi: "Thế nào? Có chọn được xe không?"

"Không thấy cái nào thích hợp."

"Bỏ đi."

Ngữ khí của Quý Minh Hiên bình thản, nhìn không ra vui hay giận.

Thẩm Mặc trước đây sợ nhất anh như vậy, thường lo lắng có phải mình đã đắc tội với Quý tiên sinh hay không. Nhưng hiện tại lại không sợ, chỉ nhìn về phía tay phải của Quý Minh Hiên.

Hôm qua khi Quý Minh Hiên đánh người trên tay bị thương, sau khi trở về Thẩm Mặc bôi thuốc cho anh lại lật rương lục tủ tìm urgo dán lên. Băng urgo kia không biết có phải của Quý An An hay không, phía trên là hình nhân vật hoạt hình, buổi sáng Quý Minh Hiên dán cái đó tới công ty, không nghĩ tới khi trở về miếng dán vẫn ở trên tay.

Chẳng lẽ khi họp ở công ty anh cũng dán miếng có hình thù trẻ con đó sao?

Quý Minh Hiên cũng chú ý tới tầm mắt của Thẩm Mặc, ho nhẹ một tiếng, giấu mu bàn tay ra phía sau, nói: "Ăn cơm đi."

Sau khi ăn cơm xong Quý Minh Hiên đi tắm rửa trước, lúc đi ra miếng urgo kia đã bị xé đi. Thẩm Mặc cho là anh đã vứt nó rồi, không nghĩ tới khi đang đánh răng, cậu lại phát hiện cốc súc miệng của Quý Minh Hiên không giống ngày thường.

Sắc trắng vốn có trên cốc giờ đây thêm đủ loại sắc màu, Thẩm Mặc vừa cầm lên liền thấy phía trên là nhân vật hoạt hình buồn cười kia, đó không phải chính là miếng urgo Quý Minh Hiên dán cả một ngày nay sao?

Tim cậu không khỏi thịch một nhịp, cầm cái cốc xem một lát, sau đó yên lặng đặt về chỗ cũ.

Buổi tối Quý Minh Hiên ngủ không được an ổn.

Sau khi tắt đèn anh vẫn lăn qua lộn lại ở trên giường, như là dưới đệm có đậu Hà Lan vậy, cồm cộm khiến Quý công chúa khó chịu, như thế nào cũng không ngủ được.

Người có giấc ngủ đặc biệt tốt như Thẩm Mặc, vừa dính tới gối liền có thể ngủ được, nhưng bị Quý Minh Hiên cứ trở mình như vậy cũng có chút mất ngủ. Cậu đang do dự có nên đếm cừu hay không liền nghe Quý Minh Hiên trầm giọng kêu một tiếng: "Thẩm Mặc......"

Thẩm Mặc lại không giả bộ ngủ được, đành phải đáp: "Vâng?"

"Em chưa ngủ sao?"

"Vẫn chưa."

Quý Minh Hiên im lặng một lát, bỗng nhiên ngồi dậy mở đèn đầu giường.

Ngọn đèn hơi chói mắt, Thẩm Mặc không khỏi nâng tay che lại, trong mơ hồ thấy Quý Minh Hiên lấy ra một thứ từ dưới gối.

Chẳng lẽ thực sự có đậu Hà Lan à?

Cậu đang nghĩ như vậy, đã thấy Quý Minh Hiên ném thứ gì đó tới người cậu giống như ném ám khí, tiếp đó dùng giọng điệu không chút để ý nói: "Dù sao để trong ga-ra cũng sẽ phủ bụi, em cầm lấy mà dùng."

Thẩm Mặc giật mình, ngồi dậy quan sát thứ Quý Minh Hiên vừa rồi ném cho cậu, hóa ra là một chiếc chìa khóa xe.

Mạo hợp thần ly - Khốn Ỷ Nguy LâuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ