Chương 34

933 49 0
                                    


Thẩm Mặc giống bị thứ gì đâm thủng, cả trái tim đều nảy lên, có một loại sợ hãi không cách nào hình dung ra được.

Cậu nhịn không được quay đầu lại nhìn Chu Dương.

Chu Dương cũng đang nhìn cậu.

Bọn họ từ trong ánh mắt của nhau thấy được vẻ hoảng hốt kinh hoàng của đối phương.

Chu Dương nâng kính mắt, tự lẩm bẩm: "Không có việc gì, anh hiểu tính An An, cô ấy sẽ không làm chuyện điên rồ. "

Cũng không biết là đang an ủi Thẩm Mặc hay là để tự an ủi chính mình.

Thẩm Mặc vội vã đi tìm Quý An An, không ngờ chân như nhũn ra, cơ hồ ngã quỵ xuống đất. Cuối cùng vẫn là Chu Dương đỡ cậu mới đứng dậy được.

Bởi vì chậm trễ một khắc này, chờ đến khi bọn họ đuổi qua theo hướng tiếng ồn, cửa thang máy đang chậm rãi đóng lại. Thẩm Mặc vội vàng thoáng nhìn, thấy vẻ mặt Quý Minh Hiên trầm như nước đứng trong thang máy, Quý An An nhắm mắt nằm trong lòng anh, trên gương mặt tái nhợt không hề có chút máu.

Tiếp đó cửa thang máy liền triệt để đóng kín lại.

Thẩm Mặc chạy quá vội, thiếu chút nữa đập đầu vào trên cửa. Cậu lấy lại bình tĩnh, vội vàng ấn nút xuống lầu. Vừa lúc bên cạnh còn có vài người đứng xem náo nhiệt, Chu Dương liền hỏi thăm bọn họ sơ qua tình hình.

"Có chuyện gì á? À, chính là có một cô gái té xỉu. Có điều vừa rồi cái cậu cao cao kia hình như là người nhà của cô gái, chắc là đưa cô ấy đi bệnh viện rồi."

Nghe nói Quý An An chỉ là thân thể không thích hợp, mà không phải xảy ra việc gì ngoài ý muốn, Thẩm Mặc an tâm hơn không ít. Lòng cậu lại càng nôn nóng, thang máy rất lâu sau mới đến, chờ khi cậu và Chu Dương đuổi tới dưới lầu, Quý Minh Hiên đã lái xe đưa Quý An An đi bệnh viện.

Thẩm Mặc cũng lái xe tới đây, nhưng cậu không biết Quý Minh Hiên sẽ tới bệnh viện nào, muốn đuổi theo cũng không có biện pháp mà đuổi.

Ngược lại Chu Dương tìm mượn một bộ quần áo bên khách sạn xong, lại khôi phục thành bộ dáng nhã nhặn lịch thiệp, lấy điện thoại di động ra gọi đi "Đúng, Quý An An. Tra thử cho tôi là bệnh viện nào......"

Sự tình náo động lớn như vậy, bà Chu đương nhiên cũng nghe được tin tức, vội vàng ra khỏi ghế lô. Bà thấy Chu Dương cùng Thẩm Mặc đứng chung một chỗ, rõ ràng ngẩn ra, nhưng trên mặt lại không lộ biểu tình gì, chỉ gọi Chu Dương đi qua.

Thẩm Mặc dứng cách xa thấy Chu Dương đi qua nói vài câu với bà, tiếp đó liền thấy bà Chu đột nhiên giận dữ, nâng tay cho anh ta một bạt tai.

Chu Dương vốn đã bị đánh, lúc này trên mặt càng là đủ loại màu sắc, bộ dáng vô cùng chật vật.

Bà Chu dạy dỗ con trai xong, mím môi quay qua nhìn Thẩm Mặc. So với diện mạo xinh đẹp thì ánh mắt của bà quá mức sắc bén, như là có thể tức khắc cắn nuốt người đối diện.

Thẩm Mặc trước kia có lẽ sẽ sợ bà, hiện tại lại không chút để ý. Cậu chờ ở sảnh chính khách sạn hơn nửa giờ, rốt cuộc biết Quý An An được đưa tới bệnh viện nào. Cậu không muốn đi chung với Chu Dương cho nên tự mình lái xe chạy qua đó.

Dọc theo đường đi tinh thần cậu có phần không yên.

Cậu chẳng thể nào quên được tiếng hô thất thanh của Quý Minh Hiên lúc nãy. Trong ấn tượng, Quý tiên sinh rất ít có thời điểm thất thố như vậy. Anh từng nói thân thể Quý An An không tốt, đến cùng là tệ tới trình độ nào? Là bị kích thích thì sẽ ngất đi sao?

Thẩm Mặc liên tiếp vượt hai đèn đỏ mới đến cổng bệnh viện. Cậu một đường tìm kiếm rất lâu, cuối cùng thấy được Quý Minh Hiên ở ngoài phòng cấp cứu. Một mình anh ngồi trên băng ghế, tây trang vốn phẳng phiu giờ đã có rất nhiều nếp nhăn, thoạt nhìn có loại cảm giác mệt mỏi đến cùng cực.

Thẩm Mặc không khỏi thả chậm bước chân, từng bước đi qua. Quý Minh Hiên như là có cảm ứng, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn cậu.

Ánh mắt đó, là mỏi mệt, là cô độc, là tịch liêu.

Thẩm Mặc dừng một chút.

Quý Minh Hiên ngược lại thả lỏng đôi mày vốn đang nhíu chặt, nói một câu: "Em đến rồi?"

Thẩm Mặc đi qua hỏi: "Cô Quý thế nào?"

"Còn đang cấp cứu."

"Cô ấy..... rốt cuộc là bị bệnh gì?"

Quý Minh Hiên chỉ chỉ ghế trống kế bên, bảo: "Ngồi đi."

Thẩm Mặc ngồi xuống cạnh anh.

Quý Minh Hiên khẽ nhúc nhích điều chỉnh tư thế ngồi, hai tay đan cài vào với nhau, như là lâm vào hồi ức từ rất lâu trước kia, một lát sau mới khẽ nói: "An An nhỏ hơn tôi tám tuổi. Tôi nhớ rõ nó sinh ra đúng vào mùa xuân, gió thổi trên người rất ấm áp, còn mang theo chút hương hoa thoang thoảng. Từ bé An An đã rất ngoan, không khóc cũng không nghịch ngợm, gặp người thì sẽ cười khúc khích đáng yêu."

Quý Minh Hiên nói tới đây, trên mặt cũng lộ ra nụ cười nhẹ.

"An An giống mẹ tôi như đúc. Đáng tiếc bà sinh hạ An An không lâu thì đã qua đời." Quý Minh Hiên thở dài, nói tiếp "Bà mắc bệnh tim bẩm sinh. "

Anh dừng một lát, nụ cười trên môi thoáng chốc nhạt đi: "An An cũng di truyền căn bệnh này."

Mạo hợp thần ly - Khốn Ỷ Nguy LâuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ