Chương 13

1K 54 0
                                    


 "A......"

Thẩm Mặc đau đớn kịch liệt, trầm thấp kêu một tiếng, thân thể không tự giác run rẩy, là một loại tư thái sắp sửa phục tùng.

Quý Minh Hiên nghĩ đến điều này, vật chôn sâu ở trong cơ thể cậu lại trướng to thêm vài phần. Anh cởi quần áo Thẩm Mặc, một mặt không ngừng mãnh liệt ra vào cái nơi ẩm ướt mềm mại kia, một mặt hôn lên tấm lưng trần bóng loáng của cậu.

Khi thúc đến một chỗ nào đó, Thẩm Mặc không kìm lòng được uốn cong thân thể, kêu lên: "Quý tiên sinh, đừng......"

Quý Minh Hiên không để ý đến cậu, hai tay giữ chặt eo Thẩm Mặc, không ngừng thúc mạnh vào điểm kia. Thẩm Mặc vẫn cảm thấy ẩn ẩn đau như trước, nhưng trong đau đớn càng có một loại khoái cảm chẳng thể nói nên lời, không qua bao lâu, vật phía trước liền bắn ra chất lỏng trắng đục.

Quý Minh Hiên đẩy đưa trong cơ thể cậu vài cái, sau đó lại là một đợt va chạm như vũ bão, cuối cùng cũng cùng bắn ra.

Sau khi kết thúc, Thẩm Mặc muốn đứng dậy vào toilet lại bị Quý Minh Hiên kéo trở về, hai người ôm nhau nằm ở trên sô pha.

Thẩm Mặc liếc nhìn đồng hồ, nói: "Quý tiên sinh, cô Quý sắp về rồi."

"Không sao." Quý Minh Hiên hôn lên da thịt sau tai cậu "Đêm nay An An không trở lại."

Một tay anh ôm eo Thẩm Mặc, tay còn lại theo đường cong thắt lưng vuốt ve đi xuống, cuối cùng đi đến lỗ nhỏ vừa bị chà đạp kia, thử thăm dò vói vào một ngón tay.

Thẩm Mặc run lên, nhỏ giọng gọi: "Quý tiên sinh..."

Giọng điệu đã mang theo ý cầu xin.

Thế nhưng Quý Minh Hiên rất nhanh lại nhét vào một ngón tay khác, dỗ cậu "Vừa rồi làm quá vội, tôi xem thử em có bị thương không thôi."

Nơi đó của Thẩm Mặc hơi hơi sưng đỏ nhưng may mà không chảy máu, bên trong tất cả đều là thứ gì đó mà Quý Minh Hiên bắn vào, bị hai ngón tay khuấy động liền phát ra tiếng vang dính nị.

Thanh âm này tại phòng khách yên tĩnh lại có vẻ cực kì dâm mỹ, Quý Minh Hiên khẽ tách lỗ nhỏ kia rộng ra, gặm lỗ tai cậu thì thầm: "Xem ra không bị thương, nơi này của em trở nên ướt át lại mềm......"

Toàn thân Thẩm Mặc nóng lên, khẽ cử động một chút liền có chất lỏng trắng đục từ giữa hai chân cậu chảy xuống dưới. Quý Minh Hiên lấy tay quệt một ít, chậm rãi vẽ loạn trên ngực cậu.

Thẩm Mặc còn chưa hồi thần từ sau dư vị cao trào, thân thể chính là lúc mẫn cảm nhất, bị anh chạm vào như vậy lập tức lại có phản ứng. Cậu vội rụt lui vào bên trong, khẩn cầu: "Quý tiên sinh, em không được......"

"Có thể." Quý Minh Hiên vừa nói vừa lấy ngón tay xoa nắn đầu vú cậu.

"Ưhm"

Thẩm Mặc kêu lớn một tiếng, rõ ràng thân thể đã đến cực hạn đầu vú lại vẫn đứng thẳng lên, bị Quý Minh Hiên khơi mào lên càng nhiều tình dục.

Sau một lúc lâu, thứ bên dưới của Quý Minh Hiên lại rục rịch ngóc đầu, anh liền gập một chân Thẩm Mặc lại, từ bên cạnh tiến vào thân thể cậu. Có bôi trơn trước đó, lần này tiến vào rất thuận lợi, Quý Minh Hiên cũng không vội vã giống lúc trước, chỉ ôm Thẩm Mặc chậm rãi đỉnh đưa, hai tay thỉnh thoảng trêu chọc dục vọng của cậu.

"Ưm...... Quý tiên sinh......"

Đây lại là một loại tra tấn ngọt ngào mà đầy gian nan khác, Thẩm Mặc dưới sự công kích cả trước lẫn sau của Quý Minh Hiên, rất nhanh lại đạt đỉnh.

Quý Minh Hiên cứ mãi chẳng chịu kết thúc, sau đó anh đổi vài loại tư thế, thẳng đến khi lăn qua lăn lại làm cho cổ họng Thẩm Mặc đều khàn đặc, mới phát tiết ở trong cơ thể cậu.

Bọn họ ôm nhau ngủ trên sô pha một đêm. Rạng sáng khi Quý Minh Hiên ôm Thẩm Mặc đi tắm, lại ở trong phòng tắm muốn cậu một lần. Thẩm Mặc bị làm đến nỗi toàn thân bủn rủn, chỉ có thể dùng hai tay bám chặt bờ vai của anh, thiếu chút nữa hai chân đều khép không được.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, ngoài cửa sổ sắc trời đã sáng rõ.

Thẩm Mặc mở to mắt, cảm giác xương cốt toàn thân như là bị đập nát một lần rồi được gắn lại lần nữa, ẩn ẩn đau nhức. Quý Minh Hiên ngủ say chưa tỉnh, một bàn tay vẫn khoát lên hông cậu.

Bức rèm trong phòng không kéo lên, Thẩm Mặc miễn cưỡng ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một màu trắng xoá.

Hóa ra đêm qua tuyết rơi.

Dưới đất là một đống hỗn độn. Thẩm Mặc không biết lúc nào Quý An An sẽ về, vội vã định dậy đi nhặt quần áo vứt đầy trên đất, lại nghe Quý Minh Hiên nói: "Ngủ tiếp một lát."

Thẩm Mặc quay đầu lại, thấy nắng sớm len lén chiếu lên gương mặt Quý Minh Hiên, "Quý tiên sinh dậy rồi?"

Quý Minh Hiên khép hờ hai mắt, đáp "Ừ."

"Ngày hôm qua Quý tiên sinh uống say."

Quý Minh Hiên không lên tiếng, chỉ kéo Thẩm Mặc về, một lần nữa ấn chặt cậu vào trong lòng. Thẩm Mặc biết rất nhiều người sau khi thanh tỉnh sẽ quên chuyện xảy ra khi say, cậu không đoán được Quý Minh Hiên có phải thuộc nhóm người này hay không, có điều thời gian đã không còn sớm nữa.

"Quý tiên sinh, em sắp muộn giờ làm rồi."

Quý Minh Hiên miễn cưỡng nói: "Thế thì lại xin nghỉ thêm một ngày."

Thẩm Mặc ngừng một chút, hỏi: "Quý tiên sinh sao lại biết hôm qua em xin nghỉ?"

Quý Minh Hiên mở mắt ra liếc nhìn cậu, hỏi lại: "Em quên mình đang làm việc tại công ty của ai à?"

Thẩm Mặc đương nhiên biết công ty cậu đang làm là thuộc Quý thị, nhưng một nhân viên nhỏ nhoi xin nghỉ phép cũng sẽ báo cáo lên tận ông chủ cấp cao sao?

Quý Minh Hiên vươn tay nói: "Đưa di động cho tôi, tôi giúp em gọi điện thoại xin phép."

Di động của Thẩm Mặc vứt trên bàn trà phòng khách, cậu bận rộn lấy lại đây. Quý Minh Hiên cầm trong tay nhìn sơ qua, nói: "Tắt máy rồi."

Thẩm Mặc lúc này mới nhớ tới cậu vẫn quên không khởi động máy. Cậu không thể nói là vì Chu Dương, chỉ có thể giải thích: "Có lẽ là mấy ngày này bận quá."

Quý Minh Hiên cũng không hỏi nhiều, tùy tay mở nguồn.

Di động vừa mở, lập tức vang lên một chuỗi âm thanh báo có tin nhắn mới.

Quý Minh Hiên cười liếc nhìn cậu: "Có người gửi cho em một đống tin nhắn."

Thẩm Mặc biết đó là ai gửi nên bảo "Hẳn là tin nhắn rác."

"Muốn xem không?"

Tim Thẩm Mặc nhảy dựng, nghe thấy giọng của chính mình khẽ cất lên: "...... Xóa hết đi."

Mạo hợp thần ly - Khốn Ỷ Nguy LâuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ