Thẩm Mặc dĩ nhiên nhận ra được giọng của Chu Dương. Cậu luống cuống tay chân tắt video, nắm di động trong tay một hồi lâu mới hỏi: "Sao cậu biết số của tôi?"
"Là An An nói cho anh biết."
"À......" Thẩm Mặc thiếu chút nữa quên còn có Quý An An, "Đã trễ thế này, tìm tôi có việc gì sao?"
Chu Dương do dự một chút mới nói: "Anh nghe được một ít chuyện... là về Quý Minh Hiên."
"Là tin đồn giữa Minh Hiên và Triệu Dịch sao? Tôi cũng nghe rồi, có điều tất cả chỉ là hiểu lầm thôi."
"Thứ anh biết chỉ e nhiều hơn những gì em nghĩ."
"Chúc mừng, cậu có thể bán tin cho mấy tờ báo lá cải rồi đấy."
Chu Dương im lặng một lát, nói tiếp: "Thẩm Mặc, có thể gặp anh được không?"
"Tôi từng nói rồi, sẽ không đơn độc gặp cậu nữa."
"Nếu em hạnh phúc bên Quý Minh Hiên anh đương nhiên sẽ không quấy rầy em. Nhưng sự thật lại không phải như thế, anh nghe An An nói, em là vì trả ơn mới ở bên anh ta."
Thẩm Mặc có hơi hối hận vì đã nói nhiều như vậy với Quý An An. Có điều cậu đã đóng kịch thì phải đóng cho tới bến, không chút nghĩ ngợi liền nói: "Minh Hiên xác thật đã cứu tôi một lần, nhưng chuyện này chỉ là cơ hội cho chúng tôi quen biết mà thôi, sau này.... chúng tôi đương nhiên là thật tâm yêu nhau mới có thể bên nhau, bằng không đôi bên không có cảm tình, làm sao có khả năng sớm chiều ở chung ba năm như vậy?"
Thẩm Mặc nói xong lời cuối cùng, quả thực ngay cả chính cậu cũng muốn tin.
Nhưng Chu Dương vẫn như cũ "Anh muốn gặp em."
"Gặp thì có ích gì?"
"Anh......" Giọng nói của Chu Dương xuyên qua điện thoại truyền tới đây, trầm thấp có chút không rõ ràng "Anh có thể mang em đi."
Thẩm Mặc mạnh mẽ nắm chặt di động.
Ba năm trước đây mỗi một ngày cậu chỉ đợi những lời này. Chỉ cần Chu Dương chịu nói ra thì cho dù chân trời góc bể cậu đều sẽ cùng đi.
Thế nhưng cậu vĩnh viễn không đợi được.
Giờ đây đã khác xưa rồi, Chu Dương có quá nhiều trách nhiệm quá nhiều băn khoăn, mà cậu cũng như vậy.
"Cậu là con trai độc nhất của nhà họ Chu, ba mẹ cậu sẽ không đồng ý."
"Dù họ không đồng ý cũng không sao, anh sẽ không vào làm trong công ty ba, anh tính toán tự mình gây dựng sự nghiệp."
"Vậy còn cô Quý?"
"An An...... Anh sẽ nói rõ với cô ấy."
Thẩm Mặc im lặng không lên tiếng.
"Tiểu Mặc..." Chu Dương lại dùng xưng hô khi xưa gọi cậu, "Còn nhớ rõ nơi chúng ta hẹn hò lần đầu tiên không? Là công viên Thiên Hà. Khi đó chúng ta còn đang học trung học, ngày tuyết rơi hai đứa ngốc chạy đi xem hoa mai, kết quả đi xe bus còn phải đứng cả đoạn đường dài......"
Thẩm Mặc đương nhiên nhớ rõ.
Cậu còn nhớ rõ chính mình lúc ấy có bao nhiêu vui vẻ, dọc theo đường đi cậu nói rất nhiều chuyện. Thật sự là khó có thể tin nổi, cậu âm thầm thích Chu Dương lâu đến vậy, mà Chu Dương lại cũng thầm yêu cậu như thế.
Và hôm nay Chu Dương đang nói bên tai cậu "Tiểu Mặc, ngày mai anh chờ em ở chỗ cũ. Chúng ta...... bắt đầu lại một lần nữa đi."
Thẩm Mặc chợt tỉnh táo lại, đáp "Ngày mai tôi còn phải đi làm."
Nói xong liền cúp máy.
Qua một lát tiếng chuông lại vang lên, Thẩm Mặc thấy là tên Chu Dương, dứt khoát tắt máy đi ngủ.
Đêm nay Quý Minh Hiên vẫn không về nhà như trước.
Ngày hôm sau Thẩm Mặc xin nghỉ không đi làm. Cậu cũng không tới chỗ hẹn gặp Chu Dương, chỉ là trốn trong nhà dọn dẹp vệ sinh. Người giúp việc mỗi tuần sẽ tới đây một lần, bình thường cũng không cần Thẩm Mặc làm gì, chỉ khi tâm tình cậu không tốt mới sẽ làm những việc này.
Chuyên chú vào việc gì đó, rất dễ dàng quên đi phiền não.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, âm u như là tuyết sắp rơi. Thẩm Mặc nhìn di động vẫn tắt máy, lau sạch toàn bộ cửa sổ trong nhà một lần. Cậu nhớ tới lần đầu tiên cùng Chu Dương hẹn hò, thời tiết cũng gần giống như thế này. Cậu đứng trong gió lạnh thấu xương chờ đợi Chu Dương, lạnh đến mức phải giẫm giẫm chân cho khỏi cóng, thế nhưng trong lòng chỉ cảm thấy ngọt ngào.
Thời gian một khi trôi đi sẽ vĩnh viễn không bao giờ quay trở lại.
Trên đời này có lẽ rất nhiều người có thể gương vỡ lại lành.
Nhưng, tuyệt đối sẽ không phải là cậu cùng Chu Dương.
Ngày hôm nay trôi qua rất chậm. Thật vất vả lê lết đến trời tối, khi mà Thẩm Mặc đang chuyên tâm chà lau vết bẩn trên sàn, tiếng chuông cửa vang lên. Cậu ném khăn lau chạy đi mở cửa, vừa mở ra, không ngờ lại là Quý Minh Hiên đứng ở bên ngoài.
"Quý tiên sinh? Anh không mang chìa khóa sao?"
Quý Minh Hiên không nói chuyện, một tay chống lên trên cửa, nheo mắt lại nhìn Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc tiến lên một bước, ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người anh.
![](https://img.wattpad.com/cover/224901334-288-k314006.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Mạo hợp thần ly - Khốn Ỷ Nguy Lâu
Non-FictionTác phẩm: Mạo hợp thần ly - _ 貌合神離. ( Gần Mặt Cách Lòng.) Tác giả: Khốn Ỷ Nguy Lâu Biên tập: Yến Phi Ly Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, Thâm tình nội liễm công X Ôn nhuận ẩn nhẫn thụ, thầm mến bao dưỡng, hào môn ân oán, HE~ Nhân vật: Quý Minh Hiên x Thẩ...