Chương 42

1K 54 2
                                    


Quý Minh Hiên nhéo nhéo mặt nhóc, nói: "Dùng tiếng Trung."

Cậu nhóc chớp chớp mắt, có chút tủi thân nhưng vẫn ngắc ngứ gọi: "Ba ba"

Thẩm Mặc giống như bị người ta tát cho một cái thật mạnh, nửa bên mặt tê dại, cảm giác như chút tâm tư nhỏ của bản thân trở nên quá mức nực cười. Sao cậu có thể không nghĩ đến chứ? Bên cạnh Quý Minh Hiên chưa bao giờ thiếu người bầu bạn.

Lúc này một người phụ nữ trung tuổi ăn mặc gọn gàng vội vàng chạy lại gần, thoạt nhìn như là một bảo mẫu, Quý Minh Hiên giơ tay bảo cô lùi lại, ôm cậu nhóc ngồi lên đùi mình, chỉ vào Thẩm Mặc nói: "Chào chú nào."

Nhóc con cực kỳ nghe lời, im lặng liếc Thẩm Mặc một cái, sau đó mở miệng nói: "Chào chú."

Ngũ quan của cậu nhóc còn chưa phát triển, nhưng hiển nhiên di truyền khuôn mặt xinh đẹp của người nhà họ Quý, trên người mặc một bộ vest, dáng điệu hệt như một quý ông nhỏ tuổi.

Trong lòng Thẩm Mặc lại cực kỳ phức tạp, nhưng vẫn không nhịn được cười với cậu nhóc.

"Chào cháu." Cậu giơ tay xoa xoa mái tóc đen mềm mềm của nhóc, khẽ hỏi "Cháu tên là gì?"

"Ninh." Tiếng Trung của cậu nhóc không trôi chảy lắm, nhưng phát âm cũng khá đạt "Quý Ninh."

"Năm nay tiểu Ninh mấy tuổi rồi?"

Đôi mắt của Quý Minh đen láy, chậm chạp vươn ra ba ngón tay, hơi có chút đắc ý nho nhỏ, tựa như chuyện cậu nhóc lớn đến ba tuổi là một chuyện rất giỏi vậy.

Thẩm Mặc yên lặng phỏng đoán, Quý Minh Hiên hồi bé chắc chắn cũng có dáng vẻ như thế này. Cậu gần như yêu mến đứa trẻ này ngay mà không cần nguyên nhân.

"Tiểu Ninh có đói bụng không? Muốn ăn chút điểm tâm không?"

Quý Ninh dòm dòm Quý Minh Hiên, đáp: "Ba không cho con ăn bây bạ."

Nhóc không chút nào sợ người lạ, kéo tay Thẩm Mặc nói: "Chú chơi với con đi."

Thẩm Mặc vừa định trả lời, liền nghe thấy Quý Minh Hiên nói: "Tay chú bị thương, hôm khác sẽ chơi với con."

Vừa nói vừa đưa ánh mắt ra hiệu cho người phụ nữ trung tuổi, đối phương lập tức hiểu ý, đi đến ôm Quý Ninh lên. Quý Ninh giống như rất mến Thẩm Mặc, dùng sức vươn người ra vẫy vẫy tay với cậu: "Chú ~ Byebye~"

Tầm nhìn của Thẩm Mặc đi theo cậu nhóc một hồi, mới quay lại nói với Quý Minh Hiên: "Tiểu Ninh thật sự rất đáng yêu."

"Bình thường ở nhà ranh mãnh không tưởng tượng nổi, ra bên ngoài mới ngoan hơn chút."

"Quý tiên sinh cũng đến đây nghỉ phép ư?"

"Đến bàn công việc. Quý Ninh không có người chăm sóc, đành phải mang theo bên người."

Mặt Thẩm Mặc đến giờ vẫn hơi hơi nóng lên, nhưng trái tim đã bình tĩnh lại: "Em không biết Quý tiên sinh đã kết hôn, chúc mừng anh."

Quý Minh Hiên bình tĩnh nhìn cậu một cái, rồi sau đó hơi cười, tay phải vô ý chạm vào tay trái. Thẩm Mặc chú ý đến trên tay anh không đeo nhẫn cưới, chỉ là trên ngón tay áp út ở tay trái còn lưu lại một dấu trắng, đây là dấu vết do đeo nhẫn nhiều năm để lại.

Trên tay Thẩm Mặc cũng có một dấu vết tương tự.

Quý Minh Hiên bưng cà phê lên uống một ngụm, hỏi: "Em thì sao? Còn ở cùng một chỗ với Chu Dương chứ?"

Chu Dương?

Thẩm Mặc tưởng như đã quên mất Chu Dương là ai. Thực ra cậu có thể nói dối, dù sao Quý Minh Hiên ở xa tận nước ngoài, chung quy cũng không đến mức điều tra cậu yêu đương với ai, nhưng cậu vẫn nói thật: "Đã nhiều năm rồi em chưa gặp lại Chu Dương."

Trên thực tế từ sau khi Quý An An gặp chuyện không may, cậu cũng không liên lạc với Chu Dương, chỉ ngẫu nhiên nghe được chút tin tức, biết anh ta đã làm đám cưới với con gái của một xí nghiệp lớn nào đó.

Quý Minh Hiên ý tứ sâu xa "Ồ" một tiếng: "Tôi còn nghĩ rằng..."

Anh không nói hết, nhưng cả hai đều biết rõ trong lòng.

Thẩm Mặc cảm thấy cậu thật không thể giải thích cho mình, Quý An An xảy ra loại chuyện kia, sao cậu có thể yên tâm thoải mái ở chung một chỗ với Chu Dương? Huống hồ.... Cẩm Tú sơn trang....

Thẩm Mặc hít sâu một hơi, nói: "Em đã đi qua căn phòng ở Cẩm Tú sơn trang. Quý tiên sinh, em nhớ được vài chuyện trước kia...."

Còn chưa nói xong, đã bị tiếng la hét của Quý Ninh át đi.

Thì ra nhóc cùng mấy người nước ngoài chơi đùa với nhau, đang bắt đầu trò rượt đuổi, cậu nhóc vừa chạy vừa la hét, tiếng Trung tiếng Anh trộn lẫn: "Dad ! Ba ba!"

Quý Minh Hiên bị tiếng gọi này thu hút, xoay người gật đầu với nhóc. Anh đã làm cha của một đứa nhóc, đương nhiên luôn luôn ưu tiên quan tâm con trai trước nhất.

Thẩm Mặc bỗng tỉnh táo lại, nhận ra được đã không phải là năm đó nữa. Cậu nhắc lại chuyện cũ năm xưa còn có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ phải chờ Quý Minh Hiên giới thiệu bà Quý thì cậu mới tỉnh?

Cậu như bị dội một chậu nước lạnh, hơi nóng trên mặt hoàn toàn rút mất.

Quý Minh Hiên nhìn Quý Ninh xong mới quay đầu lại nói: "Xin lỗi, em vừa nói gì?"

"Không có gì..." Thẩm Mặc cười khẽ "Em đang nói, thời gian không còn sớm nữa, em nên về thôi."

Mạo hợp thần ly - Khốn Ỷ Nguy LâuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ