Chương 39

1K 50 1
                                    


Dương Nguyệt cũng không dễ lừa đến vậy, đang định moi móc thêm thông tin, chợt nghe ngoài cửa truyền đến một tiếng còi xe thật to.

"Ái da, lao công tới đón em rồi, em tan tầm trước, bye bye ông chủ!"

Bạn trai vừa đến, Dương Nguyệt lập tức phất phất tay, bỏ rơi người đàn ông cô đơn Thẩm Mặc, nhấc túi xách vội xông ra ngoài.

Thẩm Mặc nhìn theo bóng dáng cô rời đi, sau đó gọi điện thoại kêu một phần cơm. Thực ra cậu nấu ăn cũng không tệ, nhưng hiện tại sống một mình nên lười tốn tâm tư vào việc nấu nướng, gọi đồ ăn bên ngoài vẫn tiện lợi hơn rất nhiều. Cơm cà ri rất nhanh được đưa đến, Thẩm Mặc ăn xong bữa tối lại xử lý một ít việc vặt vãnh, giờ này trên cơ bản cũng không có khách hàng nào tới nữa, cậu liền đóng cửa tiệm, dựng lên giá vẽ tiếp tục hoàn thành bức họa còn dở dang.

Buổi chiều khi ở công viên cậu đã vẽ hơn phân nửa, tại màn đêm yên tĩnh lại đặc biệt dễ dàng tập trung tinh thần, không qua bao lâu đã hoàn thành tất cả. Thẩm Mặc buông bút vẽ, lui ra phía sau vài bước ngắm nhìn, chính mình cảm giác coi như vừa lòng.

Chỉ là còn chưa ký tên.

Cậu do dự một chút, một lần nữa cầm bút lên, từ tay phải đổi sang tay trái, rồi lại từ tay trái chuyển qua tay phải. Tay phải của cậu khi cầm bút vẫn có đôi chút run rẩy, nhưng cậu cố gắng khắc chế, từng nét từng nét viết xuống hai chữ "Thẩm Mặc". Có hơi khác biệt với chữ ký ngày xưa của cậu nhưng phong cách thì vẫn vẹn nguyên như cũ.

Cậu nhìn hai chữ này, cơ hồ là không kìm lòng được mà nhớ tới một ngày nào đó của vài năm trước, cậu đẩy ra cửa thư phòng trong căn nhà ở Cẩm Tú sơn trang kia, nhìn thấy đầy phòng đều treo tranh cậu vẽ.

Có vài bức là tranh cậu luyện tập khi còn ở trường, có một số bức là cậu vẽ chân dung người ta để kiếm tiền, có nhiều bức thậm chí chỉ là tranh graffiti mà cậu tiện tay tạo ra. Cậu không biết một người phải phí bao nhiêu công sức mới có thể thu thập được tất cả những bức họa này.

......Hóa ra, đây chính là bí mật ẩn giấu của Cẩm Tú sơn trang.

Trong lòng Thẩm Mặc có quá nhiều câu hỏi mà chỉ có Quý Minh Hiên mới có thể giải đáp. Cậu không có phương thức liên hệ với Quý Minh Hiên đang ở nước ngoài, chỉ có thể tìm luật sư Trần giúp đỡ. Luật sư Trần nhiệt tình, sau một hồi trắc trở, rốt cuộc liên hệ được với Quý Minh Hiên.

Nhưng anh lại không bằng lòng gặp cậu.

Thẩm Mặc lại tìm anh vài lần, Quý Minh Hiên mới thông qua luật sư Trần đáp lại cậu hai chữ: Quên đi.

Luật sư Trần uyển chuyển tỏ vẻ: "Tình trạng sức khỏe của cô Quý không quá lạc quan."

Khi ấy, Thẩm Mặc chợt cảm thấy lạnh buốt, cậu biết hết thảy đều đã kết thúc mất rồi.

Bất kể là đoạn ký ức mơ hồ không rõ kia của cậu hay là tình yêu âm thầm bí ẩn của Quý Minh Hiên đều không nên tiếp tục truy cứu nữa. Giữa cậu và Quý Minh Hiên mãi mãi ngăn cách bởi một Quý An An, từ đây về sau mỗi người một nơi, không nhất thiết gặp lại.

Cậu bình tĩnh nói lời cảm ơn với luật sư Trần, ngay buổi chiều ngày hôm đó liền chuyển ra khỏi biệt thự của Quý Minh Hiên. Tất cả những gì mà anh đưa, cậu chỉ động tới cửa hàng trên đường Vĩnh Ninh, mấy năm qua mở một phòng tranh, một lần nữa học vẽ, thời gian liền như vậy bình bình đạm đạm mà trôi, cứ như là cậu chưa từng quen một người đàn ông mang tên Quý Minh Hiên vậy.

Chỉ là ngẫu nhiên cậu sẽ mơ thấy một ít chuyện cũ mà thôi.

Thẩm Mặc tự giễu khẽ cười, nhìn thời gian đã tới đêm khuya, cũng là thời điểm nên về nhà nghỉ ngơi. Cậu thu dọn qua loa một chút, lúc đi ra ngoài thoáng nhìn ngày trên lịch treo tường. Hôm nay đã là tuần cuối cùng của tháng một, qua vài ngày nữa chính là tết âm lịch, chờ khi hết năm sẽ là — lập xuân.

Thẩm Mặc ngẩn người nhìn chằm chằm con số trên tờ lịch hồi lâu mới chậm rãi thu hồi tầm mắt.

Trên đường về nhà cậu có chút không yên lòng, về đến nhà thì tắm rửa rồi theo thường lệ mở máy tính lướt web một chút, chờ đến khi cậu phục hồi tinh thần, đã thấy mình đặt một vé máy bay.

Là vé bay tới đảo nhỏ ở nước ngoài vào ngày 4 tháng 2.

Ngày hôm sau Thẩm Mặc nói chuyện này cho Dương Nguyệt, hai má cô nàng lại phồng lên: "Du lịch? Ông chủ anh thật biết cách nhàn hạ ha, năm nào vào ngày này cũng đi chơi hết."

Thẩm Mặc đành phải nói: "Chờ anh trở lại sẽ cho em nghỉ đông."

Dương Nguyệt lúc này mới lộ ra vẻ vui mừng, hỏi: "Ông chủ lần này tính đi đâu chơi thế? "

"Chỗ cũ."

"Lại là đảo S?" Dương Nguyệt hơi hơi sửng sốt "Chỗ đó chính là thắng địa để các cặp đôi hưởng tuần trăng mật đấy, người ta đều có đôi có cặp, một kẻ độc thân như anh hàng năm tới đó làm gì? Đợi duyên kỳ ngộ hay là đào góc tường nhà ai hử?"

Thẩm Mặc đưa ra lý do cực kỳ quang minh chính đại: "Không có linh cảm vẽ, anh đi đổi gió chút thôi."

Quả nhiên Dương Nguyệt không nhiều lời nữa, chỉ hỏi: "Lúc nào anh đi?"

"Ngày 4 tháng 2 bay."

Dương Nguyệt lật lật tờ lịch: "Ngày đó vừa lúc là lập xuân."

Tiếp đó cô lại "Ố ồ" một tiếng: "Em nhớ rõ mỗi năm ông chủ đều tới đó vào dịp lập xuân này, có ý nghĩa gì đặc biệt sao?"

Cô đã đánh hơi được mùi vị bí ẩn của một bí mật không hề tầm thường, vội quay đầu đánh giá Thẩm Mặc.

Tim Thẩm Mặc nhảy dựng, nhưng ngoài mặt thì vẫn mỉm cười: "Đương nhiên là có. Một năm đẹp nhất là vào mùa xuân, mùa xuân vạn vật đâm chồi nảy lộc, trăm hoa đua nở, chính là thời điểm thích hợp nhất ra ngoài đạp thanh."

Nói đến mức này, Dương Nguyệt cũng không có cách nào tiếp tục truy vấn được nữa, Thẩm Mặc nhân cơ hội đó nhờ cô đi pha một ly cà phê.

Không bao lâu, Dương Nguyệt liền bưng cà phê tới. Đêm qua Thẩm Mặc không ngủ ngon, ngửi hương thơm của cà phê mà vẫn cảm thấy buồn ngủ. Thời gian tới gần giữa trưa, ánh nắng kéo dài bóng mờ của ly cà phê, Thẩm Mặc khép hờ mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác ngày trôi qua thật êm đềm nhàn nhã.

Thế nhưng trong giây phút yên bình này, cậu vẫn cảm thấy thiếu một thứ gì đó, có vui vẻ đến mấy cũng không đủ. Có lẽ giống như lời Dương Nguyệt nói, có một cái tên cắm rễ thật sâu trong tim cậu, những năm gần đây mọc rễ nảy mầm, thỉnh thoảng thừa dịp cậu chưa chuẩn bị mà vươn ra, mạnh mẽ chiếm lấy toàn bộ con tim.

Cậu cứ như vậy, nhớ một người.

Cho dù vói vào một bàn tay dùng sức xoa ấn, làm cho cả trái tim đầm đìa máu tươi, vẫn như cũ, chẳng thể nào áp chế được.

Mạo hợp thần ly - Khốn Ỷ Nguy LâuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ