Chương 1

2.3K 78 7
                                    


"Ngày mai Chu Dương về nước."

Khi nghe thấy câu này, Thẩm Mặc đang quỳ dưới đất dùng miệng giúp Quý Minh Hiên giải quyết dục vọng.

Hai đầu gối của cậu quỳ trên nền đá cẩm thạch lạnh lẽo phát đau, trong miệng tràn đầy bộ phận nam tính nóng rực, nóng lạnh đan xen, cảm giác này tuyệt đối không hề dễ chịu. Mà cái tên Chu Dương này lại tựa như một thanh kiếm rỉ sét đột nhiên đâm vào trái tim cậu, trong phút chốc máu tươi văng khắp nơi, có loại ảo giác tựa như cả thể xác và linh hồn đều rỉ máu.

Tiếp đó Thẩm Mặc bị cơn đau nhức kéo về hiện thực.

Quý Minh Hiên nắm tóc cậu, bắt buộc cậu ngẩng đầu lên, hỏi: "Sao hả? Chỉ nghe tên người yêu cũ thôi đã kích động đến vậy?"

Trong miệng Thẩm Mặc còn ngậm thứ đó của Quý Minh Hiên, chỉ có thể lắc đầu "huhm huhm" hai tiếng, lộ ra đầu lưỡi liếm nhẹ như lấy lòng.

Quý Minh Hiên thoải mái thở ra một tiếng, thứ tàn sát bừa bãi trong khoang miệng Thẩm Mặc lại càng lớn thêm. Ánh mắt anh thờ ơ đảo qua người Thẩm Mặc, tựa như đã nhìn thấu tất cả nhưng lại lười vạch trần cậu, chỉ từ trên cao nhìn xuống "Nuốt sâu thêm một chút."

Thẩm Mặc vội vàng ra sức phun ra nuốt vào.

Ở chuyện này kỹ thuật của cậu vẫn luôn rất kém cỏi, xem nhiều GV cũng không có chút tiến bộ nào, đêm nay lại liên tiếp thất thần, chọc cho Quý Minh Hiên cũng mất hứng, chỉ phát tiết trong miệng cậu một lần liền kết thúc.

Thẩm Mặc đi vào toilet súc miệng, phát giác bản thân mình trong gương thật sự quá mức xa lạ. Tóc cậu dài ra rất nhiều, phủ xuống cơ hồ sắp che khuất ánh mắt, môi hơi hơi sưng đỏ, khóe miệng còn vương trọc dịch trắng đục.

Cậu mở vòi, nghe tiếng nước ào ào vang lên.

Chu Dương......

Chuyện giữa cậu và Chu Dương, tựa như đã là giấc mộng xa xưa từ kiếp trước.

Thẩm Mặc súc miệng được một nửa, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa, ra khỏi toilet quả nhiên Quý Minh Hiên đã đi. Chắc hẳn anh còn chưa tận hứng nên lại đi nơi khác giải khuây.

Thẩm Mặc tự kiểm điểm một chút, cũng thấy được chính mình rất không đúng, dám thất thần ngay trên giường của Quý tiên sinh. May mà Quý Minh Hiên chưa bao giờ thiếu bạn giường ôn nhu xinh đẹp, kĩ thuật lại cao siêu, Thẩm Mặc chỉ hơi hơi áy náy một chút, liền yên tâm thoải mái đi ngủ.

Giấc ngủ của cậu đa số đều rất tốt, thường là ngủ ngon không mộng mị, đêm nay lại phá lệ mơ một giấc mộng.

Cậu mơ thấy ký túc xá học sinh thời trung học, chật chội nhỏ hẹp, sách vở và giấy hỗn độn trải đầy phòng. Sắc trời đã gần tới hoàng hôn, nửa căn phòng phủ đầy nắng nhạt nửa còn lại thì ẩn mình trong bóng tối yếu ớt.

Chu Dương vây cậu ở một góc phòng, cúi đầu tìm kiếm bờ môi cậu.

Bên ngoài phòng ngủ truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn.

Hai người đều trẻ tuổi như vậy, khẩn trương đến mức toàn thân toát mồ hôi, cậu hơi hơi nâng ánh mắt, thấy chút râu ngây ngô trên cằm Chu Dương......

Sau đó Thẩm Mặc bừng tỉnh.

Trong mộng không biết là quen hay là lạ.

Thẩm Mặc ngủ đến nỗi nửa khuôn mặt đều tê rần, lấy tay dùng sức xoa xoa vài cái mới khôi phục tri giác. Cậu rửa mặt xong xuống lầu ăn sáng, phát hiện Quý Minh Hiên sớm ăn mặc chỉnh tề đang ngồi cạnh bàn ăn xem báo.

Thẩm Mặc ngẩng đầu nhìn đồng hồ: "Quý tiên sinh hôm nay không cần tới công ty sao?"

Quý Minh Hiên liếc cậu một cái, tầm mắt lại trở về trên báo "Hôm nay tôi muốn ra sân bay đón người."

Thẩm Mặc ngây ngốc chớp mắt.

Đón ai? Chu Dương sao?

Quý Minh Hiên biết cậu hiểu lầm, bật cười: "An An hôm nay cũng về nước."

Thẩm Mặc lúc này mới chân chính tỉnh táo lại.

Quý An An là em gái cưng của Quý Minh Hiên, cũng là thanh mai trúc mã của Chu Dương, hai nhà Chu Quý vẫn luôn kiệt lực tác hợp cho hai người, ba năm trước đây còn đưa cả hai đi du học cùng nhau.

Hôm nay Chu Dương về nước, Quý An An đương nhiên cũng như hình với bóng mà theo về.

Thẩm Mặc rót cho mình ly nước, lại nghe Quý Minh Hiên nói tiếp: "Em cũng cùng đi với tôi."

Thẩm Mặc thiếu chút nữa làm đổ cả ly nước. "Quý tiên sinh..."

Quý Minh Hiên như cũ vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ là chậm rãi xoay xoay cái nhẫn bạc trên ngón áp út tay trái, hỏi: "Có ý kiến?"

Trên tay Thẩm Mặc cũng đeo chiếc nhẫn giống y như thế. Cậu cúi đầu nhìn tay mình, cuối cùng đáp "Không có."

Quý Minh Hiên lúc này mới vừa lòng gật gật đầu, nói: "Ăn cái gì đi."

Thẩm Mặc ăn mà chẳng biết vị.

Chín giờ đúng xuất phát tới sân bay, Thẩm Mặc vì bù lại thất thố tối hôm qua, chủ động lấy áo khoác giúp Quý Minh Hiên mặc vào. Ban ngày ngoại hình Quý Minh Hiên so với lúc trong bóng đêm càng thêm anh tuấn, anh đi về phía trước vài bước, bỗng nhiên quay người lại vẫy tay với Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc nhất thời không hiểu ý anh: "Quý tiên sinh..."

Khóe miệng Quý Minh Hiên hơi cong, giọng nói cực kỳ ôn hòa: "Thẩm Mặc, có phải em gọi sai rồi không?"

Thẩm Mặc rốt cuộc nhớ lại thân phận của mình. Cậu đi qua cầm tay Quý Minh Hiên, sửa lại lời nói: "Minh Hiên."

"Ừ." Quý Minh Hiên thân mật tới gần cậu, ghé vào lỗ tai cậu nói khẽ "Đừng quên chúng ta có quan hệ gì."

Thẩm Mặc biết nghe lời phải, lập tức đáp: "Người yêu."

Cậu dừng một chút, ở trong lòng lại âm thầm bổ sung thêm một chữ — giả.

Mạo hợp thần ly - Khốn Ỷ Nguy LâuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ