Chương 54

1K 47 0
                                    


Cậu lấy lại bình tĩnh, lại cầm lấy tấm ảnh tốt nghiệp kia đối chiếu. Lần này cậu nhìn rất chăm chú, phân biệt từng gương mặt, rốt cuộc tìm được bộ mặt tương tự kia — là vị trí đứng sau cậu hai hàng, quả thật là bạn học trung học không sai.

Người trong ảnh này nếu không phải Chu Dương, vì sao liên quan tới cậu nhiều như thế?

Mà nếu người này chính là Chu Dương......

Vậy lại càng đáng sợ.

Thẩm Mặc ngồi yên trên ghế. Ngoài cửa sổ cảnh xuân tươi đẹp như vậy, chiếu vào trên người cậu lại một chút cũng không thấy ấm áp. Cậu liều mạng hồi tưởng lại chuyện trước đây, nhưng tất cả giống như bị một màn sương che phủ, mông mông lung lung không rõ ràng.

Cậu nhớ rõ mình cùng Chu Dương là bạn trung học, nhớ rõ cả hai từng yêu nhau, nhớ rõ...... Nhưng cậu làm thế nào cũng không nhớ được khuôn mặt Chu Dương. Dường như trong lúc đó đã từng xảy ra chuyện, cậu và Chu Dương bị bắt chia tay, tay phải cậu bị thương, một mình ở trong phòng thuê, mỗi đêm đều có cùng một cơn ác mộng, dứt khoát không dám đi vào giấc ngủ.

Thẳng đến ngày đó, cậu đang muốn lấy một túi bánh mì mốc meo đến ăn, lại nghe thấy chuông cửa vang lên, cậu hốt hoảng đi qua mở cửa, sau đó liền thấy người kia đứng bên ngoài.

Vậy đương nhiên là Chu Dương của cậu.

Thẩm Mặc đè lại ngực, đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ rõ cái loại cảm giác rung động lúc ấy, cứu cậu khỏi dầu sôi lửa bỏng, trừ Chu Dương ra thì còn ai?

Về phần lúc ấy cậu không thấy rõ mặt người nọ, chỉ là bởi vì cậu bị bệnh, hôm nay bệnh của cậu dần tốt hơn, đã biết tướng mạo anh tuấn của người nọ, ít nhất đẹp hơn người lạ trong ảnh chụp kia.

Thực ra muốn xác nhận chuyện này cũng đơn giản, tìm bạn hồi trung học hỏi một chút liền biết, nhưng Thẩm Mặc lại vẫn ngồi không nhúc nhích. Trong lòng cậu mơ hồ cảm thấy kinh hoảng, hi vọng tất cả chỉ là hiểu lầm. Nếu như......

Cậu căn bản không dám nghĩ tiếp.

Thời gian buổi chiều trôi qua rất nhanh, đến khi mặt trời xuống núi, bên ngoài lại vang lên tiếng mở cửa quen thuộc. Thẩm Mặc từ trên ghế nhảy dựng lên, trước đây cậu cỡ nào chờ mong thanh âm này, hiện tại lại đột nhiên cảm thấy kinh hoàng, mang đống ảnh kia nhét về trong tủ.

Người nọ đẩy cửa vào, mặc nguyên bộ tây trang tối màu, vẫn là khuôn mặt Thẩm Mặc đã nhìn quen. Anh thấy Thẩm Mặc đứng bên ngăn tủ, liền cong cong khóe miệng, hỏi: "Lại đang dọn dẹp đồ sao?"

Thẩm Mặc "A" một tiếng, chỉ là chăm chú nhìn mặt anh.

"Làm sao vậy?" Anh đi tới kéo tay cậu, nhíu mày nói "Sao tay em lạnh như vậy?"

Đụng chạm nhẹ nhàng thế thôi cũng khiến cậu khẩn trương, Thẩm Mặc hoảng loạn, không biết nên đáp thế nào.

Người nọ liền hỏi: "Có phải quá mệt mỏi hay không?"

Thẩm Mặc thuận thế mà đáp "Có một chút."

"Anh biết em muốn tiếp tục vẽ, nhưng cũng không thể quá miễn cưỡng, thuận theo tự nhiên thì tốt hơn."

"Dạ."

Tay phải của cậu đã sớm khỏi hẳn, nhưng người này vẫn là quen cầm tay cậu trong lòng bàn tay to lớn của mình để xoa nắn, anh hỏi: "Cơm chiều đâu?"

Thẩm Mặc lúc này mới phát giác: "Á, em quên làm rồi."

"Vừa nghĩ đến hội họa liền quên thời gian?" Người nọ cười một thoáng, nói, "Gọi đồ bên ngoài đi."

Buổi tối hai người cùng nhau ăn đồ đặt bên ngoài. Thẩm Mặc cố gắng tỏ ra thật tự nhiên, nhưng tay chân vẫn có chút cương cứng, cậu không biết người nọ có nhìn ra hay không.

Ăn cơm xong cậu tắm rửa một lần, khi đi ra thì người nọ đã vô cùng tự nhiên nằm trên giường. Từ sau năm mới bọn họ liền không tiếp tục phân giường ngủ nữa, nhưng hiện tại thì khác, nếu anh ấy không phải Chu Dương......

Cổ họng Thẩm Mặc sít chặt, dây dưa không chịu lên giường, người nọ thúc giục mấy lần, cậu mới chậm rì rì nằm lên.

Người nọ tắt đèn, vươn tay ôm chặt cậu, trong bóng đêm gọi cậu: "Thẩm Mặc."

"Vâng?"

Thẩm Mặc đáp cẩn thận, cho rằng anh phát hiện cái gì, lại nghe anh nói: "Mấy ngày nữa là sinh nhật em, em muốn quà gì?"

Sinh nhật?

A, đúng rồi, sinh nhật cậu trong tháng này.

Thẩm Mặc gần như quên mấy chuyện này, nghĩ một chút mới đáp: "Sinh nhật hằng năm đều tùy tiện mà qua, không nhất thiết phải phí tâm chuẩn bị đâu."

Người nọ hình như biết cậu sẽ nói như vậy, trong thanh âm ẩn ý cười: "Vậy cứ theo ý anh."

Anh không hề phát hiện, chỉ toàn tâm toàn ý muốn tổ chức sinh nhật cho Thẩm Mặc.

Tim Thẩm Mặc hung hăng co rút, giống như bị đặt trên lửa nướng, tạo ra thanh âm ghê người.

Cậu mở mắt không ngủ, thẳng đến khi người bên cạnh hô hấp vững vàng, cậu mới cẩn thận dè chừng dời cánh tay anh, chuyển dịch thân thể sang bên giường.

Người nọ vươn tay mò mẫm, không đụng được gì, trong giấc ngủ khẽ nỉ non một cái tên "Thẩm Mặc".

Thẩm Mặc cắn răng không đáp lại anh.

Anh ngay cả sinh nhật cậu cũng biết, làm sao có khả năng không phải Chu Dương?

Nhưng nếu, nếu anh hoàn toàn là người xa lạ......

Vì sao giả mạo Chu Dương?

Vì sao đối xử dịu dàng với cậu?

Thẩm Mặc nhịn không được lạnh run. Đêm dài dần dần xâm chiếm, cậu bọc kín chăn, dùng hai tay gắt gao ôm chặt chính mình.

Nhưng vẫn cảm thấy lạnh buốt như cũ.

Mạo hợp thần ly - Khốn Ỷ Nguy LâuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ