Chương 29

1K 58 5
                                    


Trong phòng im lặng đến dọa người.

Thẩm Mặc nói ra câu hỏi kia, căng thẳng đến mức lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi.

Quý Minh Hiên vẫn không lên tiếng.

Không biết qua bao lâu, lâu đến nỗi Thẩm Mặc cho rằng anh đã ngủ, anh bỗng nhiên xốc chăn lên, lật người đè lên người cậu.

Thẩm Mặc sửng sốt: "Quý tiên sinh, anh......"

Mấy chữ sau cùng đã bị đôi môi Quý Minh Hiên chặn lại.

Anh dùng sức mà hôn, tay thò vào áo ngủ Thẩm Mặc, có chút vội vàng xoa nắn ngực cậu.

Thân thể Thẩm Mặc chợt run rẩy, gần như là phản ứng ngay lập tức. Cậu nhớ tới đoạn thời gian này không làm cùng Quý Minh Hiên, chẳng qua hiện tại không phải lúc ham muốn tình dục, chỉ cần không để ý một cái, chẳng phải sẽ lại bị mỹ sắc lừa cho qua sao?

Cậu dùng sức từ chối hai cái, thế nhưng sức lực của Quý Minh Hiên càng mạnh hơn cậu, rất nhanh liền giữ chặt cậu lại, giữ hai tay cậu đặt trên đỉnh đầu, giọng trầm khàn nói: "Đừng động."

Hô hấp của anh hơi gấp, có chút giống như khi uống say trước kia.

Thẩm Mặc quả nhiên không nhúc nhích nữa.

Quý Minh Hiên không tiếp tục hôn cậu, mà là trong một mảnh tối đen, lấy ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cậu. Từ lông mi, đến ánh mắt, lại đến mũi, nhẹ nhàng lướt qua từng nơi, cuối cùng dừng tại môi cậu, nhẹ giọng hỏi: "Thẩm Mặc?"

Ngữ điệu kia quả thực dịu dàng không nói nên lời.

Trái tim Thẩm Mặc rung động, không khỏi đáp: "Quý tiên sinh, em đây."

Vừa dứt lời, nụ hôn của anh liền ào ào rơi xuống.

Thẩm Mặc bị anh hôn đến không thở được, đã sớm quên ban đầu mình đang hỏi cái gì.

Quý Minh Hiên vừa hôn cậu vừa lấy ngón tay đùa giỡn đầu vú của cậu. Nơi này của Thẩm Mặc mẫn cảm nhất, không bao lâu sau liền như cầu xin tha thứ mà gọi ra: "Quý tiên sinh......"

Quý Minh Hiên hôn cậu hồi lâu mới đứng dậy cởi quần áo của mình, sau đó lại bao phủ Thẩm Mặc một lần nữa. Thứ bên dưới của anh đã sớm cứng rắn, cố ý để giữa hai chân Thẩm Mặc, chậm rãi ma sát.

Thẩm Mặc bị anh cọ đến vừa sảng khoái vừa khó chịu, phía dưới càng cứng hơn, giữa hai chân đã ướt thành một mảnh.

Quý Minh Hiên lúc này mới tách chân cậu ra, chính thức tiến vào cơ thể cậu.

Thẩm Mặc chỉ cảm thấy trướng đến đòi mạng, phía sau không khỏi rụt lại, Quý Minh Hiên giữ chặt eo cậu không buông, nặng nề đâm hai cái. Thẩm Mặc bị anh đâm đến nỗi trái tim phát run, nhịn không được "a" lên một tiếng.

Quý Minh Hiên thấy cậu xác thật không chịu nổi, tốc độ mới chậm lại, chậm rãi đưa đẩy trong cơ thể cậu. Mới chỉ đâm được vài cái, bên trong Thẩm Mặc liền trở nên vừa ướt vừa mềm, quấn chặt lấy anh không buông.

Quý Minh Hiên liền nâng một chân cậu lên, khiến mình tiến vào sâu hơn, mỗi một lần thúc vào đều đụng tới chỗ mẫn cảm của Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc uốn thân, gọi lung tung: "Quý tiên sinh......"

Anh cắn mút vành tai cậu, ra lệnh "Gọi tên tôi."

Hai tay Thẩm Mặc bám chặt lấy vai anh, rốt cuộc kêu lên: "Minh Hiên...... Quý Minh Hiên......"

Con ngươi Quý Minh Hiên thâm trầm, rút ra từ từ khỏi cơ thể cậu, sau đó lại đâm mạnh vào. Lần tiến vào này còn sâu hơn lần trước, hai người đều không chịu được mà thở gấp một tiếng.

Thân thể Thẩm Mặc run rẩy không ngừng.

Quý Minh Hiên một đường hôn xuống, cuối cùng dừng lại trên chiếc cổ trắng nõn của cậu, nhẹ nhàng dùng răng gặm cắn.

"Thẩm Mặc."

Quý Minh Hiên vẫn dùng giọng nói dịu dàng ấy gọi cậu, bởi vì bóng đêm, cho nên càng có một loại nguy hiểm khó có thể hình dung được.

Nhưng nguy hiểm như vậy cũng khiến người ta mê muội.

Thẩm Mặc lỡ đễnh đáp lại một tiếng.

Quý Minh Hiên đưa tay sờ nơi hai người kết hợp. Chỗ đó dính ướt, nóng bỏng mà lại dâm mị, Thẩm Mặc chỉ cảm thấy tim mình nhảy dựng hết cả lên.

Quý Minh Hiên liếm liếm cổ cậu, như là tùy thời sẽ cắn xuống, dùng giọng nói trầm thấp êm tai kia: "Nếu tôi không thích em, sao có thể phát tình với em được chứ?"

Mạo hợp thần ly - Khốn Ỷ Nguy LâuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ