Chương 67

1.3K 55 0
                                    


Thẩm Mặc chơi ở trên đảo rất nhiều ngày, chơi đến thỏa thích mới đặt vé máy bay về nước.

Quý Minh Hiên mấy năm nay vẫn phát triển ở nước ngoài, công việc chủ yếu cũng đều chuyển ra đó, không phải bảo về nước là có thể lập tức về, vì vậy anh không thể bay cùng Thẩm Mặc. Cậu đặt vé hơi chậm. Ngày Thẩm Mặc đi, anh mang theo Quý Ninh ra sân bay tiễn cậu.

Tuy rằng sắp phải xa nhau, nhưng Quý Minh Hiên cũng không nói lời ân ái nào, chỉ bảo cậu: "Đợi khi tôi lo liệu công việc xong sẽ đi tìm em."

Thẩm Mặc cười đáp 'vâng'.

Ngược lại thì Quý Ninh lưu luyến không rời với cậu, hỏi một loạt vấn đề "Chú muốn đi đâu?", "Khi nào chú về?", "Vì sao chú không đi với ba và con?"

Thẩm Mặc kiên nhẫn trả lời từng câu một, "Chú muốn về nhà, tạm thời không ở đây được, nhưng mà sau này tiểu Ninh có thể đến nhà chú chơi."

"Thật ạ?" Quý Ninh vẫn không tin, nhất định muốn nói tiếp với cậu.

Thẩm Mặc cúi người xuống, móc nghéo ngón út với nhóc "Nếu chú nói dối, liền phạt chú... bị sói xám tha đi."

Lúc này Quý Ninh mới tin tưởng, vẻ mặt ngây thơ: "Chú nhất định đừng để sói xám tha đi nha, nếu không con không gặp được chú nữa, ba ba có ảnh của chú, nhưng con không có đâu."

Thẩm Mặc chững lại, hỏi: "Ảnh chụp gì?"

"Chính là tấm ảnh ba ba đặt trong ví...."

Còn chưa nói xong, Quý Ninh đã bị Quý Minh Hiên lập tức ôm lên.

Anh giả bộ hơi vỗ lên mông nhóc, nói: "Chú phải lên máy bay, để chú nghỉ ngơi thêm một lúc, đừng quấn lấy chú nói chuyện, biết chưa?"

Quý Ninh không tình nguyện lắm đáp: "Dạ."

Quý Minh Hiên bế nhóc nói: "Ngoan."

Thẩm Mặc không nhịn được gọi: "Quý tiên sinh."

Quý Minh Hiên làm như không có việc gì nhìn thẳng vào cậu, cái gì cũng không giải thích.

Thẩm Mặc bất đắc dĩ, nghĩ nghĩ một chút lại nói: "Em khát nước, muốn mua chai nước uống, ví tiền của Quý tiên sinh có thể cho em mượn dùng một chút không?"

Con ngươi đen đặc của Quý Minh hiên nhíu lại: "Tôi đi mua cho em."

Nói xong liền ôm Quý Ninh rời đi.

Thẩm Mặc đứng ở chỗ cũ, xa xa nhìn bóng dáng cha con anh.

Thảo nào Quý Ninh vừa thấy cậu đã thân thiết như vậy, xem ra không phải là không có nguyên nhân. Nhưng mà... trong ví tiền của anh có bức ảnh nào của cậu?

Thẩm Mặc không thích chụp ảnh, trong ấn tượng thì không chụp chung bức nào với Quý Minh Hiên, số ảnh trước kia của cậu đều để lại ở phòng trọ cũ. Quý Minh Hiên lấy đâu ra ảnh của cậu?

Trong lòng Thẩm Mặc rất tò mò, đợi khi Quý Minh Hiên mua nước về, cậu lại nói gần nói xa một hồi. Thế nhưng Quý tiên sinh canh phòng nghiêm ngặt, cho dù cậu hỏi han thế nào, anh cũng không để lộ nửa phần.

Không lâu sau là phải đăng ký, Thẩm Mặc không có cách nào, đành hỏi Quý Ninh: "Bức ảnh kia nhìn đẹp hay xấu hả con?"

Quý Ninh còn chưa lên tiếng, Quý Minh Hiên đã ôm nhóc vào lòng sau đó tới gần hôn lên môi cậu một cái, khẽ nói: "Rất đẹp."

Thẩm Mặc hoảng hốt, mím môi: "Em không hỏi cái này...."

Quý Minh Hiên chỉ cười, thả Quý Ninh trong lòng ra: "Nên tới cổng an ninh rồi."

Thẩm Mặc nhìn thời gian không cách nhiều lắm, liền nói lời tạm biệt với cha con Quý Minh Hiên, đi hoàn thành thủ tục đăng ký.

Hằng năm cậu đều đến đảo S du lịch, nhưng chỉ có lần này, tâm trạng khác biệt rất lớn. Cậu ngồi trên máy bay nhớ lại mọi chuyện xảy ra mấy ngày vừa qua, cảm giác cứ như đang mơ.

Trên đường về còn phải chuyển chuyến bay, lại tốn không ít thời gian, lúc Thẩm Mặc về đến nhà đã sắp đến nửa đêm. Cậu gửi tin nhắn báo bình an cho Quý Minh Hiên, sau đó gục đầu đi ngủ.

Cậu ngủ đến giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh, tự mình tùy ý nấu vài món, buổi chiều lái xe đến phòng tranh một chuyến. Đương nhiên vẫn không có khách, Dương Nguyệt đang nhàn rỗi đuổi ruồi, thấy cậu về đương nhiên hết sức vui mừng.

"Ông chủ, rốt cuộc anh cũng quay lại! Lần này sao lại đi lâu thế?"

"Ừ, không nhịn được chơi thêm vài ngày."

"Có mang đồ ăn ngon về cho em không?"

"Đương nhiên là mang rồi." Thẩm Mặc lấy ra đặc sản địa phương, nói: "Năm nào mà không mang cho em chứ?"

Dương Nguyệt cười hì hì nhận lấy "Vẫn là ông chủ tốt nhất. Lần này anh đi chơi bên ngoài có gặp diễm ngộ nào không?"

Diễm ngộ?

Cậu và Quý Minh Hiên.... có được tính không?

Thẩm Mặc dừng lại một lúc, nhất thời không đáp lời được ngay.

Dương Nguyệt ngay lập tức ngửi được mùi vị bát quái: "Có sao có sao? Là loại nào? Người đẹp chân dài ngoại quốc hả anh?"

Thẩm Mặc lắc đầu nói: "Đừng nghĩ bậy bạ, làm việc cho tốt đi."

"Khách hàng cũng không có mống nào thì sống làm sao nổi."

"Bây giờ không có, sau này sẽ có." Thẩm Mặc vừa sắp xếp đồ đạc vừa nói: "Qua vài ngày nữa là khai giảng, nhất định không ít học sinh muốn học vẽ, chúng ta đăng quảng cáo lên, chắc là có thể nhận được chút việc."

Cậu nhìn Dương Nguyệt rồi nói tiếp: "Nếu em cảm thấy người làm không đủ, thì tuyển người đến giúp đi."

Dương Nguyệt ngạc nhiên trợn tròn mắt: "Ông chủ, anh bị sao vậy? Trước đây không phải cứ hễ được nhàn hạ thì sẽ nhàn hạ đến cùng sao? Sao lại đột nhiên chăm chỉ thế?"

Thẩm Mặc hơi không phục: "Anh lười đến vậy ư?"

Sau đó cảm khái: "Nhưng mà bây giờ không giống vậy."

"Vì sao chứ?"

"Bởi vì..." Nhớ đến hai người kia đang ở nước ngoài, giữa hai đầu mày của Thẩm Mặc hiện lên ý cười nhàn nhạt: "Anh muốn kiếm tiền nuôi gia đình."

Mạo hợp thần ly - Khốn Ỷ Nguy LâuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ