Chương 61

1.3K 61 10
                                    


Ánh mắt của Quý Minh Hiên khẽ động. Nhất thời anh không lên tiếng, hầu kết chuyển động lên xuống một hồi mới nói: "Đúng, quả thật có chuyện đó."

"Vậy Quý tiên sinh đã nhận lời?"

"Tất nhiên."

Thẩm Mặc thả lỏng một hơi, sau lưng cũng ướt đẫm mồ hôi. Cậu chỉ sợ anh sẽ nói không còn nhớ, nói chuyện cũ theo gió bay không cần nhắc lại, trực tiếp phán cho cậu mức án tử hình.

Hôm nay cậu không định tìm được đường sống trong chỗ chết, chỉ là muốn sống lâu thêm một lúc.

Bữa cơm này ăn rất lâu, Quý Minh Hiên và Thẩm Mặc đều có tâm sự, sau đó không nói gì nữa. Ngược lại, Quý Ninh đã sớm ăn no, đông sờ sờ, tây nhìn nhìn, cả người buồn chán nghịch muỗng ăn cơm. Ban ngày nhóc chơi quá đà, không được bao lâu đã bắt đầu mệt mỏi, ngáp cái này đến cái khác, đầu nghiêng từng chút từng chút giống như lúc nào cũng có thể ngủ say.

Quý Minh Hiên đỡ lấy cánh tay nhỏ bé của nhóc, nghĩ, muốn dỗ nhóc ngủ chắc chắn không cần tốn sức.

Sau khi ăn cơm xong hai người đứng trước cửa nhà ăn tạm biệt, hẹn chờ đến sau khi Quý Ninh ngủ, Quý Minh Hiên sẽ qua chỗ Thẩm Mặc.

Quý Minh hiên một tay ôm lấy Quý Ninh, ôm nhóc trở về. Lúc đầu anh còn đi bình thường, sau đó càng đi càng nhanh, hai ba bước đã về đến phòng.

Chị Trần cũng đã ăn xong, đang đợi trong phòng khách. Quý Minh Hiên gọi cô rửa mặt cho Quý Ninh, lại tự mình thay đồ ngủ cho nhóc, dỗ nhóc lên giường ngủ.

Quý Ninh vốn còn buồn ngủ, đợi đến lúc lên giường, lại không chịu thành thật, nhất định đòi Quý Minh Hiên kể chuyện cổ tích cho nhóc nghe, còn chọn chuyện cổ tích sói xám và thỏ trắng.

Quý Minh Hiên không có cách nào, đành phải ngồi bên giường kể cho nhóc: "Trước kia, có một chú thỏ trắng..."

Giọng nói của anh trầm thấp, trong màn đêm đặc biệt êm tai.

"Cuối cùng, sói xám và thỏ trắng trở thành bạn tốt, cùng nhau chung sống hạnh phúc suốt đời."

Quý Minh cuộn trong chăn, chớp mắt nói: "Lần trước hình như không phải như thế..."

"Chính là như thế." Ánh mắt của Quý Minh Hiên trầm ấm, dịu dàng nói: "Sói xám và thỏ trắng thương yêu lẫn nhau, mãi mãi ở chung một chỗ."

Anh nói xong liền xoa xoa mặt Quý Ninh: "Ngoan, ngủ đi."

Quý Ninh hơi sợ anh, đành nhắm hai mắt lại, miệng còn hơi chu lên.

Quý Minh Hiên dém kĩ góc chăn cho nhóc, tắt đèn rồi mới ra khỏi phòng.

Thời gian vừa mới qua tám giờ.

Quý Minh Hiên liền về phòng mình thay quần áo, lại tìm trong ngăn kéo một cặp cúc áo cũ, cẩn thận cài vào, mới đi ra khỏi cửa tìm Thẩm Mặc.

Cửa phòng của cậu khép hờ, Quý Minh Hiên gõ hai tiếng lên cửa, sau đó mới đẩy cửa vào. Thẩm Mặc đang bận rộn thu dọn hành lý, dưới đất có một cái va li đã nhét đầy, hiển nhiên đã sắp xếp xong.

Quý Minh Hiên nhìn thấy, đứng im bất động hỏi: "Định đi rồi sao?"

"Vâng, đã ở đây rất nhiều ngày, em cũng chơi được kha khá rồi."

Thẩm Mặc gấp xong bộ quần áo cuối cùng, mới quay đầu nói: "Quý tiên sinh ngồi trước một lúc đi."

Trong phòng cậu không có ban công, chỉ có một tấm cửa thủy tinh sát đất, có thể thấy được cảnh biển ngoài cửa sổ. Bên cửa sổ bày hai chiếc ghế dựa, Quý Minh Hiên chọn một cái rồi ngồi xuống.

Thẩm Mặc rót cốc nước cho anh: "Ngại quá, phải làm chậm trễ chút thời gian của Quý tiên sinh."

"Không sao." Hai tay của Quý Minh Hiên đan vào nhau đặt trên đùi, hỏi: "Nửa giờ đủ không?"

Thẩm Mặc đáp ngay: "Đủ rồi."

Hai giá vẽ đặt ở giữa phòng, bút màu và mực nước cũng đặt lung lung, cậu đang kiểm tra màu sắc mình cần, lấy một ít thuốc màu, cúi đầu tập trung pha chế.

Quý Minh Hiên nhìn cậu một cái, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi "Tay em khỏi lúc nào?"

"Vẫn chưa khỏi, bây giờ là dùng tay trái để vẽ."

"Vết thương vốn sớm nên khỏi rồi."

"Vâng, bác sĩ nói là do yếu tố tâm lý."

"Chuyện này chỉ có thể tự bản thân em khắc phục, người khác cũng không giúp được gì."

Có, Thẩm Mặc nghĩ, có một người có thể.

Cậu pha màu xong, thử lại trên giấy, bản thân cảm thấy khá hài lòng. Vốn cậu đang dùng tay trái cầm bút, sau khi hơi do dự lại đổi sang tay phải.

Tay cầm bút của cậu hơi run rẩy.

Thẩm Mặc gắng sức kiềm nén loại cảm giác bất ổn này, nắm chắc cây bút đi đến trước mặt Quý Minh Hiên, ngồi ở ghế dựa đối diện anh.

Quý Minh Hiên thấy cậu không lấy giá vẽ, ngạc nhiên hỏi: "Không phải muốn vẽ tôi sao?"

Thẩm Mặc đột nhiên cười, nói: "Không sai."

Cậu vươn tay ra cầm lấy tay trái của anh.

Tay của Quý Minh Hiên rất dễ nhìn, ngón tay thon dài, chỉ có trên ngón áp út lưu lại dấu vết của nhẫn. Ngòi bút của Thẩm Mặc run run, nét bút đầu tiên dừng ở vị trí kia.

Quý Minh Hiên khẽ run lên, không nhịn được giật giật ngón tay.

Thẩm Mặc không biết lấy được sức lực ở đâu, nắm chặt lấy tay anh: "Quý tiên sinh, đừng động."

"Thẩm Mặc..."

"Thuốc màu này qua một đêm là có thể rửa đi được, em đã đặt vé máy bay, ngày mai sẽ rời khỏi nơi này, tuyệt đối không quấy rầy cuộc sống của anh. Chỉ có đêm này, chỉ có một lần này thôi...." Giọng nói của cậu nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn nữa, giống như đang năn nỉ: "Để em hoàn thành bức vẽ này."

Quý Minh Hiên lập tức an tĩnh lại.

Thẩm Mặc tiếp tục vẽ.

Cậu khẩn trương như vậy, trên chóp mũi còn chảy ra chút mồ hôi, lại hoàn toàn không để ý, chỉ dùng hết sức tập trung phác họa nên bức vẽ ở ngón áp út của anh.

Thẩm Mặc vừa vẽ vừa nói: "Em nghe người ta kể, nhẫn kết hôn phải đeo ở bên tay trái, bởi vì đây là nơi gần trái tim nhất."

Cậu chấm một màu đỏ, ở giữa chiếc nhẫn kia nhẹ nhàng chấm một cái, màu nước chậm rãi loang ra, giống như hình trái tim.

Thẩm Mặc vẫn nắm lấy tay Quý Minh Hiên như trước, ngẩng đầu nhìn thẳng anh.

"Quý tiên sinh, tim em ở đây." Có thể trong đời cậu chỉ còn một cơ hội nói ra những lời này, cho nên chậm rãi nói ra từng chữ từng chữ một: "Từ bảy năm trước, vẫn luôn ở đây."

Mạo hợp thần ly - Khốn Ỷ Nguy LâuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ