Chương 43

1.1K 51 0
                                    


"Về phòng à?"

"Vâng."

"Buổi tối ăn cơm cùng nhau đi." Quý Minh Hiên dùng câu trần thuật, vẫn là giọng điệu như trước, người yêu giả hay là đã chia tay, tất cả đều do anh quyết định.

Nhưng lần này Thẩm Mặc không nghe anh sắp xếp, "Buổi tối em muốn ở phòng vẽ tranh, anh biết mà, linh cảm đến sợ nhất là bị cắt ngang giữa chừng."

Quý Minh Hiên tỏ vẻ đã hiểu: "Vậy ngày mai đi."

Thẩm Mặc nói: "Vâng, ngày mai nói sau."

Cậu đứng lên vươn tay tỏ vẻ muốn bắt tay với anh. Quý Minh Hiên hơi giật mình, nhẹ nhàng cầm lấy tay cậu.

Thẩm Mặc dùng giọng nói rất nhỏ: "Cảm ơn anh."

Chính cậu cũng không biết cảm ơn vì cái gì.

Cậu là chạy trối chết. Về đến phòng cũng không vẽ tranh, chỉ đẩy cửa sổ ra ngắm cảnh biển bên ngoài. Thời gian nhoáng một cái đã đến hoàng hôn, trên mặt biển sáng rực thăm thẳm không điểm cuối, hoàng hôn bên vách núi càng khiến người ta rung động thật sâu.

Quý Minh Hiên cũng không đến làm phiền Thẩm Mặc, chỉ để phục vụ mang bữa tối qua, ngoài ra còn bỏ thêm một tuýp thuốc mỡ trị phỏng. Thẩm Mặc nhìn tờ giấy dính bên tuýp thuốc, viết kỹ càng một ngày bôi mấy lần, là nét chữ của Quý Minh Hiên.

Lần trước nhìn thấy nét chữ của anh, là khi cậu lục lại món quà nhiều năm trước mà anh đưa, tìm thấy một chiếc chìa khóa và một tờ giấy. Sau này cậu theo địa chỉ trên giấy tìm đến Cẩm Tú sơn trang, liền nhìn thấy bên trong phòng đọc sách kia ngập tràn tranh vẽ.

Khoảnh khắc đó Thẩm Mặc biết được, bản thân cậu chắc chắn đã mất đi một phần ký ức.

Sau khi cậu chia tay với Chu Dương, có thời gian hơn nửa năm ngơ ngẩn vô tri vô giác, không nhớ đã xảy ra chuyện gì. Cậu vốn muốn tìm Quý Minh Hiên hỏi rõ ràng, nhưng sau khi nhờ nhiều người liên lạc cho anh thì đối phương lại không muốn gặp cậu.

Cuối cùng cậu đành phải đi một chuyến đến bệnh viện, dưới sự giúp đỡ của bác sĩ tâm lý, mới nhớ được vài chuyện khi xưa —

Bản thân Thẩm Mặc ngày đó sau khi biết được tin tức của Chu Dương, ròng rã ba ngày không nói chuyện. Ngày thứ tư Quý Minh Hiên đến phòng bệnh thăm cậu, đột nhiên cậu mở miệng nói: "Tôi muốn gọi điện cho Chu Dương."

Quý Minh Hiên không thể không nhăn mi lại, nhưng vẫn gật đầu như trước: "Có thể."

Thẩm Mặc đã có thể ngồi dậy khỏi giường bệnh, chỉ có điều một tay cậu quấn băng gạc, một tay còn lại truyền dịch, căn bản không có cách nào ấn điện thoại. Quý Minh Hiên tự mình ấn số của Chu Dương cho cậu.

Thẩm Mặc vô cùng bình tĩnh, từ đầu đến cuối chỉ nói ba câu với Chu Dương.

"Là em."

"Chúng ta chia tay đi."

"Không có nguyên nhân gì, chỉ là chán rồi mà thôi."

Rồi sau đó không để tâm đến Chu Dương ở đầu bên kia điện thoại gặng hỏi nguyên nhân, ánh mắt cậu hờ hững nhìn về phía Quý Minh Hiên.

Quý Minh Hiên hiểu ý ngắt điện thoại. Anh chăm chú nhìn Thẩm Mặc một hồi, hỏi: "Dễ dàng chia tay Chu Dương như vậy sao?"

Thẩm Mặc nhìn về phía tay phải của mình, giống như đang nói chuyện không liên quan đến cậu: "Lúc bọn họ tra tấn tôi có nói, nếu tôi không chia tay với Chu Dương, lần sau người gặp chuyện không may chính là người nhà của tôi."

Quý Minh Hiên xoa xoa mi tâm, kéo ghế ngồi xuống cạnh giường bệnh: "Người bắt cóc cậu đã bị bắt về quy án, chờ cơ thể cậu tốt lên, cảnh sát sẽ tìm cậu ghi chép lời khai."

Thẩm Mặc gật đầu nói: "Được" rồi hỏi, "Ngày đó.... là Quý tiên sinh cứu tôi sao?"

Quý Minh Hiên hơi dừng lại vài giây, sau đó nói: "Không phải. Nhờ cậu trước khi xảy ra chuyện đã báo cảnh sát, nên cảnh sát mới kịp thời chạy đến."

Thẩm Mặc lại hỏi: "Vì sao Quý tiên sinh lại thanh toán tiền thuốc men đắt đỏ thay tôi?"

"Chu Dương đi cùng An An, xem như chút bồi thường đi."

Cậu và Quý Minh Hiên vốn là hai người xa lạ, nói xong mấy lời này thì không còn gì để nói thêm nữa. Quý Minh Hiên ngồi thêm một chốc rồi đi, sau đó anh phái trợ lý qua thăm Thẩm Mặc vài lần, bản thân anh thì không xuất hiện nữa.

Một tháng sau, Thẩm Mặc khỏi bệnh được xuất viện.

Ngoại trừ tay phải không thể dùng thoải mái ra, những vết thương khác đều chỉ để lại dấu vết mờ nhạt. Nhưng đêm nào cậu cũng gặp ác mộng.

Cậu mơ thấy chính mình chạy trốn trong đêm đen, tiếng bước chân đuổi theo phía sau ngày càng gần. Cậu không ngừng gọi cho một số điện thoại, nhưng đầu bên kia chỉ là chuỗi tút tút dài vô tận, vĩnh viễn không có người nghe máy. Rốt cuộc trong bóng đêm có một bàn tay vươn đến, hung hăng túm lấy mắt cá chân kéo cậu vào địa ngục sâu thẳm.

Thẩm Mặc bừng tỉnh từ trong mơ, không khỏi hét lên: "Chu Dương!"

Trong căn phòng cho thuê nhỏ bé trống rỗng, thậm chí có thể nghe thấy tiếng vọng lại. Căn phòng này là do cậu và Chu Dương cùng nhau trang trí, khắp nơi lưu lại dấu vết của Chu Dương, nhưng cậu biết, người kia sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Thẩm Mặc bắt đầu mất ngủ cả đêm, vừa nhắm mắt lại liền hệt như trở lại gian nhà kho bỏ hoang kia, cậu không ngừng gọi tên Chu Dương, nhưng từ đầu đến cuối không một ai đến cứu cậu.

Vốn cậu đã tìm được một công việc liên quan với hội họa, nhưng nếu tay phải bị phế đi, công việc ấy liền không còn, may mà trong nhà còn một ít bánh mì và mì tôm có thể ăn đỡ đói. Mỗi ngày cậu chịu đựng đến khi không chịu được nữa rồi ngất đi, tỉnh lại thì ngẩn người nhìn bên ngoài cửa sổ, mặt trời mọc và lặn với cậu không hề có ý nghĩa gì, thậm chí cậu không biết thời gian trôi qua bao lâu.

Dường như chỉ ngắn ngủi vài ngày, lại dường như đã qua một đời.

Ngày đó vừa qua một trận mưa, trời quang mây tạnh, không khí đặc biệt khoan khoái. Thẩm Mặc vừa bóc một túi bánh mì định ăn, liền nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Cậu rất lâu không tiếp xúc với người ngoài, tư duy trở nên trì trệ, một lát sau mới đi mở cửa.

Đứng ngoài cửa là một người đàn ông rất cao, hơi gầy một chút. Anh đứng khuất ánh sáng, khuôn mặt thoạt nhìn rất mơ hồ, có chút không rõ.

Nhưng trái tim chết lặng đã lâu của Thẩm Mặc phảng phất như đột nhiên sống lại, gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Cậu đem tay phải giấu về phía sau, như là sợ dọa đối phương, rất nhẹ rất khẽ gọi tên anh: "Chu Dương."

Mạo hợp thần ly - Khốn Ỷ Nguy LâuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ