Không biết qua bao lâu, Thẩm Mặc mới tỉnh dậy. Cậu vừa mở mắt ra, đã vội vã đi tìm người nọ, lại nhận ra bản thân đang ở trên giường phòng ngủ.
Bên trong phòng khách im ắng, đèn đã tắt đi, có chút ánh trăng mỏng manh xuyên vào, có thể nhìn thấy dáng người anh trên sô pha. Hơi thở vững vàng, trông có vẻ như đang ngủ.
Thẩm Mặc hơi kinh ngạc, giơ tay sờ sờ trán mình. Chỗ đó hình như còn lưu lại hơi ấm khiến cậu không phân biệt rõ vừa nãy có phải một nụ hôn hay không, rốt cuộc là thật sự xảy ra hay chỉ là một giấc mơ đẹp?
Nếu là thật, Chu Dương sao phải hôn trộm cậu?
Nếu là mơ...
Ừ, lâu như vậy đều nhìn mà không được ăn, mơ thì cũng là chuyện bình thường.
Nhớ đến anh vì chia giường ngủ mà đưa ra hàng trăm lý do kỳ lạ, Thẩm Mặc không hiểu sao lại thở dài, lần nữa bọc chăn đi ngủ.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, thời gian cũng dần đến cuối năm, ngoại trừ Thẩm Mặc vô công rỗi nghề ra thì tất cả mọi người bắt đầu bận rộn bù đầu lên. Công việc của anh cực kỳ bận rộn, vài tối không về ngủ, chỉ có điều anh hết sức để tâm đến Thẩm Mặc, dù thế nào cũng dành chút thời gian cùng cậu đi làm điều trị hồi phục.
Người nọ xong việc sớm, nói là muốn ăn Tết cùng với người nhà, nên chỉ có thể đón Giáng Sinh với cậu.
Thẩm Mặc tự nhiên không có ý kiến gì. Cậu đối với những cái gọi là ngày lễ này không để ý lắm, trôi qua cũng không quá quan trọng, nhưng anh đã nhắc đến, cậu cũng động chút tâm tư nhỏ.
Chung quy cậu chỉ bị thương ở tay phải, nơi khác vẫn bình thường, khó khăn lắm mới gỡ bỏ lớp ngoài của người nọ, cho nên nếm thử chút hương vị bên trong đi?
Vì vậy đến buổi tối Giáng Sinh, Thẩm Mặc cố ý nấu vài món đặc biệt, còn kèm theo cả một bình rượu vang. Cậu nhớ rõ tửu lượng trước kia của Chu Dương.... À, cậu không nhớ rõ, chắc là không phải quá tốt nhỉ?
Người nọ đương nhiên cũng tan làm sớm, trở về nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn, biểu tình trên mặt không thay đổi gì, chỉ chậm rãi ngồi xuống bắt đầu ăn, bày ra tư thế tuyệt đối sẽ diệt gọn cả bàn ăn này.
Thẩm Mặc chủ động rót rượu cho anh, hỏi: "Anh định lúc nào đi?"
Anh nói muốn ra nước ngoài gặp người nhà.
"Qua vài ngày nữa, đợi lo liệu mọi chuyện trong tay xong rồi đi." Chiếc đũa trên tay anh không ngừng gắp, thoáng nhìn cậu: "Em ở nhà một mình..."
"Không có chuyện gì." Thẩm Mặc ngẫm nghĩ: "Đúng lúc em cũng muốn về nhà một chuyến."
Người nọ gật đầu: "Nên vậy."
Lại nói thêm: "Để tôi đặt vé xe cho em."
"Không cần, ở ngay thành phố bên cạnh ấy mà."
Thẩm Mặc vừa nói vừa rót rượu tiếp cho anh. Hẳn là có ý chuốc say ai đó, nhưng kết quả không theo mong muốn của cậu. Một bình rượu vang đã cạn, mặt người nọ không đỏ tim không đập vội, ngược lại cậu uống đến nỗi say mơ mơ hồ hồ. Hơn nữa bữa cơm này ăn một chút tình thú cũng không có, bởi vì anh quá cố chấp ăn hết đồ ăn cậu nấu, từ đầu đến cuối chỉ vùi đầu vào ăn. Thẩm Mặc thật hối hận vì đã không chuẩn bị thuốc đau dạ dày.
Ăn cơm xong, anh tự giác vào phòng bếp rửa bát.
Thẩm Mặc bị chìm trong men rượu, nghiêng ngả đi vào phòng bếp, tựa vào cạnh cửa nhìn anh. Người nọ vén cao tay áo sơ mi, tiếng nước rửa bát ào ào vang lên, giọt nước đọng trên cánh tay của anh trượt dài xuống. Dáng người anh rất cao, thân hình cao ngất, đường cong bên eo lại càng khỏe khoắn đẹp mắt.
Thẩm Mặc bất tri bất giác đi vào, dựa vào men rượu, ôm lấy anh từ đằng sau.
Người nọ ngẩn ra, quay đầu nói: "Đừng nghịch nào."
Thẩm Mặc cứ ôm anh không buông, mặt dán vào lưng anh, khẽ giọng nói: "Em nhớ anh."
Người nọ như bị chững lại, nhất thời ngẩn ngơ không nhúc nhích.
Thẩm Mặc vòng qua bên cạnh anh, ngẩng đầu lên hôn anh. Cậu có chút ý loạn tình mê, nỉ non gọi: "Chu Dương..."
Thân thể anh cứng lại, đột nhiên xoay đầu đi.
Thẩm Mặc không hôn được môi anh, lại hôn lên cổ anh, môi cậu dán lên hầu kết hơi rung rung của anh. Anh lùi lại một chút rồi không lùi nữa, hơi thở hoàn toàn rối loạn. Thẩm Mặc thử hôn lên hầu kết của anh.
Người nọ liền phát ra giọng nói khàn khàn áp lực: "Thẩm Mặc!"
Tim cậu đập vô cùng nhanh, từng chút hôn lên trên. Cậu hôn cổ anh, đến cằm, cuối cùng hôn lấy môi anh.
Hương vị còn tuyệt vời hơn tưởng tượng rất nhiều.
Thẩm Mặc hôn phớt qua rồi ngừng lại, nơi khóe mắt đuôi mày mang chút hơi thở đắc ý, cậu hơi lùi lại khẽ gọi: "Chu..."
Ánh mắt người nọ thâm trầm, không đợi cậu nói ra nốt chữ đằng sau, đã mạnh mẽ bắt lấy tay cậu, đặt cậu lên trên bàn, cúi đầu hung hăng hôn cậu.
BẠN ĐANG ĐỌC
Mạo hợp thần ly - Khốn Ỷ Nguy Lâu
غير روائيTác phẩm: Mạo hợp thần ly - _ 貌合神離. ( Gần Mặt Cách Lòng.) Tác giả: Khốn Ỷ Nguy Lâu Biên tập: Yến Phi Ly Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, Thâm tình nội liễm công X Ôn nhuận ẩn nhẫn thụ, thầm mến bao dưỡng, hào môn ân oán, HE~ Nhân vật: Quý Minh Hiên x Thẩ...