Chương 35

1K 52 0
                                    


Thẩm Mặc mơ hồ đoán được một ít manh mối, hiện tại nghe Quý Minh Hiên nói ra, mới biết vì sao anh lại cưng chiều Quý An An như vậy. Từ bé anh đã mất mẹ, em gái duy nhất lại ốm yếu nhiều bệnh, tự nhiên là muốn giành tất cả ôn nhu cho cô em gái này.

Thẩm Mặc không biết cách an ủi, nghĩ một chút mới nói: "Hiện nay y học phát triển lắm, bệnh tim cũng không phải không chữa được."

"Ừ, An An lúc còn rất nhỏ đã làm phẫu thuật, đáng tiếc hiệu quả cũng không nhiều, ai cũng không biết lúc nào nó sẽ rời khỏi thế giới này." Quý Minh Hiên nhắm chặt hai mắt, nói "Từ nhỏ tôi liền nghĩ, bất kể An An muốn cái gì, tôi đều phải làm hết khả năng để nó được như ý nguyện. Tôi muốn mỗi một ngày, mỗi một phút, mỗi một giây, nó đều được vui vẻ hạnh phúc."

Anh hận không thể ngả nghiêng tất cả, đem toàn bộ thế giới dâng đến trước mặt em gái mình.

Thế nhưng......

"Thế nhưng người nó muốn cố tình lại là Chu Dương." Quý Minh Hiên khinh miệt cười một cái "Hừ, Chu Dương. Tôi vốn không ưa cậu ta, nhưng điều đó không quan trọng, chỉ cần An An thích là đủ. Vốn hôn nhân giữa hai nhà Chu Quý sẽ khiến mọi người vui như mở cờ, chỉ là không nghĩ tới....."

Anh liếc nhìn Thẩm Mặc, không nói thêm gì nữa.

Thẩm Mặc yên lặng bổ sung trong lòng một câu — không nghĩ tới xuất hiện chướng ngại vật là cậu.

"Tuy rằng xảy ra chút chuyện ngoài ý, nhưng Chu Dương coi như hiểu được nên chọn con đường nào, nếu cậu ta chịu phối hợp, tôi cũng không để ý cho An An một thứ tình yêu giả dối. Chỉ cần điều đó....." Thanh âm của anh thoáng run rẩy "Có thể khiến An An có được chút ít hạnh phúc dù chỉ là dối trá."

Nhưng dối trá như vậy một khi bị vạch trần, hậu quả thật không thể tưởng tượng.

Thẩm Mặc nhớ tới cậu còn chưa giải thích chuyện ngày hôm nay, liền đơn giản kể sơ lại một chút sự tình.

Quý Minh Hiên lẳng lặng nghe, chỉ khi nghe thấy cái tên Chu Sở thì hơi nhíu mày, cuối cùng nói: "Tôi biết rồi."

Hiện tại anh chỉ quan tâm sức khỏe của Quý An An, những chuyện khác không rảnh bận tâm, chỉ có thể gác lại tính sổ sau.

Không qua bao lâu Chu Dương cũng đến. Anh ta lại đổi một bộ quần áo mới, vết thương trên mặt cũng đã xử lý qua, không biết là xuất phát từ áy náy hay là thật sự lo lắng, vừa đến liền hỏi: "An An đâu?"

Quý Minh Hiên lạnh mặt, cũng không cho nửa con mắt liếc qua người mới tới. Thẩm Mặc không muốn nói chuyện với anh ta. Chu Dương rất xấu hổ, cũng không mặt dày ngồi xuống mà chỉ đứng ở sát tường chờ.

Không khí im lặng trầm mặc, một phút một giây đều như đang dày vò.

May mà Quý An An rốt cuộc được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, tuy rằng vẫn hôn mê bất tỉnh, nhưng bác sĩ nói bệnh tình của cô đã ổn định, tạm thời không nguy hiểm tới tính mạng.

Quý Minh Hiên đi tới văn phòng y sĩ trưởng, sau khi đi ra sắc mặt âm trầm muốn dọa người. Nhưng bất kể Chu Dương có hỏi thế nào, anh đều không nói một lời, chỉ dùng ánh mắt lạnh như băng quét qua Chu Dương, nói một chữ: "Cút."

Chu Dương đương nhiên không chịu rời đi, có điều lại sợ kích thích đến Quý An An nên cũng không vào phòng bệnh, chỉ ở bên ngoài chờ.

Thẩm Mặc nhớ tới Quý An An là lâm thời được đưa tới, thứ gì cũng chưa chuẩn bị, liền đi mua chút đồ rửa mặt và đồ dùng cá nhân trở về.

Đến nửa đêm, Quý An An rốt cuộc tỉnh lại.

Thẩm Mặc không dám đi vào, chỉ cách thủy tinh thấy Quý Minh Hiên cúi người nói vài câu với cô, sau đó động tác mềm nhẹ sờ tóc cô.

Quý An An khẽ gật đầu rồi chậm rãi khép lại ánh mắt, một lần nữa thiếp đi.

Quý Minh Hiên vẫn như cũ duy trì tư thế kia chăm chú nhìn cô, qua rất lâu rất lâu sau, mới nhẹ nhàng dịch góc chăn cho cô.

Có một khắc đó, tự đáy lòng Thẩm Mặc cảm nhận được, Quý An An nhất định là người mà anh yêu thương nhất trên đời này.

Sau đó Quý Minh Hiên ra khỏi phòng bệnh.

Chu Dương cùng Thẩm Mặc lập tức tới đón.

Quý Minh Hiên chỉ nói với Chu Dương một câu: "An An nói, nó không muốn gặp lại cậu nữa."

Tiếp đó liền quay đầu nhìn về phía Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc siết chặt lòng bàn tay, có loại ảo giác như đang chờ đợi bản án sắp được tuyên.

Quý Minh Hiên nhìn cậu một lát mới nói: "Chúng ta đi chỗ khác nói vài câu."

Trong bệnh viện cũng không có chỗ nào thích hợp để nói chuyện, hai người cuối cùng tìm được một góc vắng sát cửa sổ. Qua vài ngày nữa chính là lập xuân, trong gió tựa hồ có thể ngửi được hương hoa nhè nhẹ thản nhiên.

Thần kinh Thẩm Mặc căng thẳng cả một ngày, lại chưa được nghỉ ngơi qua, thế nhưng lúc này lại có chút thất thần. Cậu nghĩ nếu Quý An An không xảy ra việc gì, hai ngày nữa cậu và Quý Minh Hiên sẽ bay đến hòn đảo nhỏ kia, cậu phảng phất tựa như nghe được tiếng sóng biển rì rào xô vào bãi cát......

"Thẩm Mặc."

Là giọng nói của Quý Minh Hiên kéo cậu về hiện thực.

Thẩm Mặc lập tức hồi phục tinh thần, hỏi: "Cô Quý nói thế nào? Cô ấy có phải.... cũng không muốn gặp em?"

Cậu sớm chuẩn bị sẵn trong lòng, Quý Minh Hiên lại không trực tiếp trả lời, chỉ là nói: "Lúc ở khách sạn em hỏi tôi, có phải tôi nói về quan hệ giữa em và Chu Dương cho nhà họ Chu biết hay không, hiện tại tôi cho em đáp án."

Tim Thẩm Mặc nhảy dựng, bỗng nhiên có loại dự cảm bất ổn, cuống quít bắt lấy tay Quý Minh Hiên: "Quý tiên sinh, đừng nói, em không muốn biết ......"

Quý Minh Hiên nắm ngược lại tay cậu, vỗ nhẹ một chút.

Một động tác cực kỳ bình thường, thế nhưng Thẩm Mặc cảm giác Quý Minh Hiên chưa từng ôn nhu như hiện tại. Sau đó cậu nghe anh nói: "Là tôi "

Mạo hợp thần ly - Khốn Ỷ Nguy LâuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ