Ngón tay bên người co lại, Liễu Sương khẽ ừ một tiếng, không động đậy nữa.
Thẩm Kỳ Khi thấu lại gần, lòng bàn tay nhẹ nhàng xẹt qua eo đối phương. Nàng kiệt lực duỗi dài cánh tay, muốn vớt lên chiếc khăn rơi trên đất, hơn nửa thân mình đều dựa trên người Liễu Sương, khoảng cách cả hai chợt kéo gần, cánh tay vòng chặt, nàng không có ý thức được, chính mình giờ phút này như là từ phía sau gắt gao ôm lấy Liễu Sương.
Ánh mắt Liễu Sương ngưng đọng, bộ ngực mềm mại đột nhiên không kịp phòng ngừa mà áp lên lưng nàng, sợi tóc lơ thơ dừng ở trên vai, nàng theo bản năng mà cứng đờ người.
Hơi thở ấm áp phà sau gáy, gần trong gang tấc, ngay cả tim đập cũng càng thêm rõ ràng.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Thẩm Kỳ Khi không hề phát hiện, nàng sắp sờ đến chiếc khăn kia, cách đầu ngón tay chỉ còn mấy centimet.
Bỗng nhiên, ngón tay đang vươn tới bị người nắm lấy, bao vây trong lòng bàn tay lạnh lẽo.
Thanh âm Liễu Sương thấp thấp truyền tới: "Tiếng tim ngươi đập thật nhanh......Vì cái gì?"
Thẩm Kỳ Khi hơi hé miệng, trong đầu trống rỗng. Nàng vẫn duy trì tư thế vươn tay, sững sờ tại chỗ, nhịp tim rối loạn như phá lồng ngực, chân thành nhiệt liệt muốn nói ra hết khao khát trong lòng.
Nhưng những tiếng tim đập ấy dường như không chỉ thuộc về một mình nàng.
"...... Ngươi cũng giống vậy mà." Nàng chớp mắt, nghẹn giọng nói, "Sư tỷ, ngươi khẩn trương sao?"
Liễu Sương không nói gì.
Một mảnh yên tĩnh, nàng không thấy được biểu cảm nhưng tiếng tim đập dồn dập của Liễu Sương như là thay cho đáp án, càng thêm thành thật.
Dứt khoát phải cùng nàng nói rõ ràng.
Thẩm Kỳ Khi thật muốn đứng dậy, thừa dịp bây giờ còn có dũng khí, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái mà hô lên —— nào có như vậy nhiều vì cái gì! Ta chính là thích ngươi a!!!
Nhưng nàng nghĩ tới Nam Minh lão nhân, nghĩ tới Tiên cùng Ma đối lập, nghĩ tới kết cục về sau, lại lâm vào mê mang.
Đúng lúc này, Liễu Sương buông lỏng ra tay Thẩm Kỳ Khi, khom người cầm khăn lông lại đây, nhẹ nhàng đặt trong lòng bàn tay đối phương.
Nàng hít sâu một hơi, giống như đang làm ra quyết định gì quan trọng, mở miệng nói: "Ta có chuyện muốn nói cho ngươi."
Thẩm Kỳ Khi nhìn nàng, nuốt một ngụm không khí: "Chuyện gì?"
Liễu Sương cụp mắt, không tự giác mà siết chặt ngón tay: "Ta kỳ thật, không phải......"
"Cốc cốc cốc!"
Cửa đột nhiên bị gõ vang, cắt qua bầu không khí nghiêm trọng giữa hai người.
Thẩm Kỳ Khi nháy mắt giống cái lò xo từ sau lưng Liễu Sương bật văng ra, có tật giật mình, khẩn trương nhìn ra phía cửa.
"Liễu sư muội, Thẩm sư muội? Các ngươi nghỉ ngơi tốt chưa?" Thanh âm Triệu Kha vang lên, "Phi liễn sắp tới chân núi, tranh thủ hiện tại chuẩn bị, liền có thể đi xuống."
BẠN ĐANG ĐỌC
Ta cùng nữ chủ đều thật thơm
Ficción GeneralBHCĐ- Xuyên - Không có hệ thống - Trọng Sinh - HE