Hạo Luân (04)

1.6K 112 15
                                    

Hạo Văn đột nhiên có chút cao hứng muốn mang đứa nhỏ ra ngoài đi ăn, mặc dù Hoàng Bách sẽ rất ít khi đồng ý cho con trai ăn ở bên ngoài nhưng anh sẽ không câm đoán việc đó. Cân nhắc một chút rồi cũng đồng ý.

Hoàng Nam đã lớn thế này nhưng rất ít khi được vào khu vui chơi, không hẳn là do ba keo kiệt... Nhưng mà chỉ là ba không thích thôi. Nhưng lần này dưới sự trợ giúp của chú Văn, nhóc con thuận lợi được cho phép vào chơi.

Khu vui chơi là cái dạng phổ biến ở các trung tâm thương mại dành cho trẻ em, to ơi là to, nhiều trò ơi là nhiều.

Chẳng biết vì sao mà một đứa nhỏ ngoan ngoãn như Hoàng Nam lại đánh nhau với những đứa trẻ khác. Nhờ có nhân viên ở đấy ngăn lại, nếu không chắc là sẽ có đứa sứt đầu mẻ cho mà xem. Vì là chuyện của những đứa trẻ con, may là đối phương cũng có thể xem là một người hiểu chuyện, chuyện rất nhanh được giải quyết. Xích mích của những đứa trẻ vốn không nên làm quá lớn, hơn hết là đứa nào cũng bị thương cả.

Kể từ lúc nhìn thấy ba và người ta nói chuyện với nhau Nam đã thấy lo lắng rồi. Ba còn xoa đầu đứa nhóc kia hỏi đau không... Nhưng mà nhìn mình thì ba chỉ kêu "đi về" thôi, cậu nhóc có chút tủi thân...

- Chú ơi, ba giận...

- Ba giận vì Nam đánh nhau với bạn đấy, như vậy là hư.

- Nhưng mà con đâu có cố ý...

Bé con buồn lắm...

Bé con cũng đâu phải là muốn đánh nhau với người ta đâu, lâu lâu bé mới được ra ngoài chơi, bé cũng muốn vui vẻ mà.

Ra tới xe, bé nhảy tọt vào ghế sau ngồi. Im lặng tựa đầu vô cửa kính mà nhìn ra ngoài, trông bé buồn lắm nhưng không hẳn là giận dỗi. Hết cách rồi, Hạo Văn ngồi ở ghế phụ lái, chậm chậm đưa mắt thăm dò anh người yêu.

Con đường về nhà này bé không quen thuộc, bé đâu phải lúc nào cũng được đi trung tâm thương mại thế này đâu, bé cũng muốn vui vẻ.

- Về tới nhà thì đi thay đồ, sau đó đứng phạt.

- Dạ...

Ngã rẽ cuối cùng rồi, rất nhanh thôi sẽ về tới nhà. Bé con dù buồn thế nào cũng rất ngoan ngoãn. Tự giác cầm lấy balo nhỏ của mình, bé chạy mất tít đằng sau thang bộ ngắn ở trong nhà. Hạo Văn cũng muốn nói thay cho bé, chỉ là chưa nói gì hết đã bị lườm rồi...

- Em về phòng trước đi, anh đi qua xem con.

- Anh đừng có hung dữ với nó.

- Ừ, anh biết rồi.

Biết cái đầu anh, em có mà tin anh được không?

Đương nhiên, cái này cậu không nói ra được. Đứa nhỏ này cũng thật đáng thương quá đi mất...

Anh ở dưới phòng bếp, rất lâu. Gần một tiếng sau đó anh mới lên xem con trai, bé cũng cần phải có thời gian để suy nghĩ.

- Ba.

Tiếng cửa mở, tư thế tiêu chuẩn lại càng thêm nghiêm túc hơn nhiều. Bé không dám tranh thủ lúc không có ba ở đây mà lười biếng, càng không dám lười biếng trước mặt ba.

|HUẤN| Đoản VănNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ