Chương 28

1K 27 0
                                    

Cái tát kia dùng hết sực lực, Huyên Lộ bị đánh đến mức người đứng không vững, mặt lệch sang một bên, may mà được trợ lý đỡ lấy mới không bị đạp hụt ngã xuống cầu thang.
Lỗ tai cô ta như bị ù đi, cả người choáng váng.

Huyên Lộ bụm mặt dữ tợn, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin.
Trước mắt bao người cô ta lại bị một trợ lý nhỏ tát chỉ vì một cái máy ảnh rách?
Trên gương mặt trắng nõn nhanh chóng xuất hiện dấu bàn tay sưng đỏ, cô ta lấy lại tinh thần hung tợn trừng mắt Thích Vãn: "Mày dám đánh tao?" Nói xong định giơ cánh tay lên muốn cho Thích Vãn lại một cái tát.
Bàn tay đánh vào không khí, Thích Vãn hoàn toàn không đếm xỉa cô ta.

Cô chạy nhanh xuống cầu thang, trong mắt chỉ có máy ảnh bảo bối của cô "sống chết không rõ."
"Ôi đệch!"
"Mịa nó!"
Nhìn qua trong đám đông có người thốt lên sợ hãi, phần lớn người không rõ chân tướng thấy kinh ngạc vì Thích Vãn và Huyên Lộ lại náo loạn, còn bá đạo đánh cô ta một bạt tai.
Còn trong mắt người trong nghề như thầy quay phim và Du Khải thì chỉ có thiết bị giá cao rơi trên đất kia, đối với người yêu thích chụp ảnh mà nói chính máy ảnh là tính mạng, đánh cô ta một bạt tai vẫn còn nhẹ!

Thích Vãn cúi người, lặng lẽ nhặt máy ảnh và ống kính của mình lên.
Cầu thang có tầm trăm bậc, lăn từ trên cao xuống như vậy khiến thân máy phủ đầy vết xước, ống kính và màn hình đều nứt ra.
Trái tim cô như rơi vào hầm băng, hốc mắt đỏ lên, tức giận đến toàn thân run rẩy.
Huyên Lộ đuổi theo từ trên xuống, nâng bàn tay lên định đánh vào sau gáy Thích Vãn nhưng khoảnh khắc tay sắp chạm đến Thích Vãn thì bị người ngăn lại.
Trong lúc mọi người còn chưa hồi thần sau kinh ngạc từ màn trò vui, Dụ Kiêu đã đi đến bên cạnh Thích Vãn đưa tay ra ngăn cản Huyên Lộ.

Anh nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô ta: "Huyên Lộ, có lời gì từ từ nói."
Trên mặt Huyên Lộ nóng rát, cổ tay cũng bị người đàn ông tóm lấy đau nhức, cô ta bị đau thu tay lại, giương cao giọng quát Thích vãn: "Trợ lý của anh cho tôi bạt tai còn nói chuyện từ từ cái gì!"
"Máy ảnh của tôi bị rơi thành thế này, tát cô mười cái cũng không giải nỗi ghê tởm trong lòng tôi!"

Thích Vãn không nhấc mắt lên, giọng cô đanh lại cố gắng kiềm chế xúc động muốn bước lên xé nát gương mặt con ả kia.
Dụ Kiêu hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Người tụ tới càng ngày càng nhiều, tất cả đều cảm thán máy ảnh xịn như vậy bị rơi thật sự là quá đáng tiếc.
Huyên Lộ không khỏi có chút chột dạ, cô ta bụm mặt nước mắt trào ra: "Tôi chỉ đi ngang qua, do cô ta đặt máy ảnh ở đó mà ống máy kia dài như vậy nên tôi không nhìn thấy..."
Dáng vẻ bạch liên hoa giả vờ trôi chảy giống như "tôi chịu ấm ức lớn", lời nói ước gì tất cả mọi người giúp cô ta trách mắng Thích Vãn.

Nhưng bạch liên hoa nói gì Thích Vãn đều không nghe lọt tai một câu, cô cúi đầu kiểm tra máy ảnh trong tay, ấn nút mở máy rất nhiều lần đều không có phản ứng.
Cô lầm bầm tự nhủ: "Không mở được rồi."
Có lẽ linh kiện bên trong bị rơi hỏng, may mà khay đựng thẻ còn nguyên vẹn không bị tổn hại nên không đến mức mất hết tác phẩm cô dốc tâm huyết một hai năm để chụp.
Một lát sau, Thích Vãn điều chỉnh lại tâm trạng của mình, cô chậm chạp ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo: "Được, thân máy và ống kính cộng thêm giá ba chân tổng cộng 60 vạn (gần 2 tỷ), cô đền đi."
"60 vạn?!"
Huyên Lộ hét lên gắt gỏng, khóe miệng co rút: "Cô ăn cướp hả?! Máy ảnh gì 60 vạn!"
Du Khải chen tới: "A, cái này tôi có thể chứng minh nha.

[Hoàn] Vị Rượu Trên Môi - Niên Thâm Bất KiếnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ