"Phải đổi thành cái gì?"
"Em cảm thấy không nên gọi mẹ nữa..."
Sau khi nói xong lại cảm thấy hình như mình truyền đạt ý quá rõ ràng, muốn xem thử phản ứng của anh, nhưng đương nhiên, trên mặt anh vẫn là không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ chăm chú nhìn đường phía trước, nghiêm túc lái xe.
"Thầy Jeon, em nói khá thẳng thắn, nhưng em cảm thấy thẳng thắn một chút cũng tốt, tiếp tục gọi mẹ càng dễ gây hiểu lầm." Cô nói, âm thanh càng ngày càng nhỏ dần.
"Tôi hiểu ý của em." Giọng anh vừa bình thản vừa vững vàng, "Mấy năm nay em ở bên ngoài, bố mẹ em luôn đối xử với tôi giống như trước đây, Joonie cũng vẫn gọi tôi là anh rể, vừa bắt đầu tôi cũng cảm thấy mình thay đổi một chút cũng không được, đặc biệt là sức khỏe bố mẹ em không tốt, Joonie lại đi học không ở nhà, tôi thường qua nhà thăm họ, sợ họ đau đầu chóng mặt mà không có người biết, tình hình như vậy thay đổi xưng hô rất khó, nên mới luôn gọi như vậy, sau này cũng cảm thấy không cần thiết phải đổi, nếu bây giờ đột nhiên gọi khác đi không phải càng kỳ lạ sao? Đương nhiên tất cả đều phụ thuộc vào cảm nhận của em, nếu như em thực sự không thích tôi gọi như vậy thì tôi sẽ đổi."
"......." Anh nói như vậy khiến cô không biết phải nói gì, anh đối với bố mẹ cô thực sự rất tốt, khó trách mẹ cô luôn mong cô với anh tái hôn, "Nói đến chuyện này em còn chưa cảm ơn anh, cảm ơn anh đã chăm sóc bố mẹ em."
"Yeon, chữ cảm ơn này không cần nói ra, hai người họ đối xử với tôi rất tốt, tôi không phải người mù làm sao lại không nhìn thấy? Cho nên, đối xử tốt với họ cũng là báo đáp, vả lại con người không phải cây cỏ, sống với nhau lâu ngày cũng sẽ có tình cảm."
Sống cùng nhau lâu ngày cũng sẽ có tình cảm....
Anh với cô sống cùng nhau lâu như vậy, có tình cảm không? Cũng có chứ, nuôi chó con mèo con cũng đều có tình cảm, chỉ có điều không phải là tình yêu thôi...
Nghĩ đến đây cô lại nhẹ nhàng lắc đầu, đem những thứ này quẳng ra ngoài, không thể tiếp tục đi vào ngõ cụt, có tình cảm hay không thì cũng đã qua rồi.
Mà giọng nói của anh lại một lần nữa vang lên, "Thực ra gọi như thế nào cũng không quan trọng, tôi gọi bác gái của tôi là mẹ, cũng gọi mẹ anh Namjoon là mẹ, cách xưng hô không thể hiện điều gì cả, quan trọng là trong lòng chúng ta không có gì vướng mắc là được rồi."
Cô đồng ý với quan điểm này của anh, gật đầu, "Cũng đúng, chỉ cần trong lòng mỗi người chúng ta trong sáng vô tư là được rồi, huống chi cũng không có người ngoài nghe thấy, vạn nhất có cô gái nào hiểu lầm anh thì em lại học anh vậy, giúp anh đi giải thích."
Anh trầm mặc một lúc rồi đáp lại một tiếng "Ừm."
"Này, sao anh lại gọi người khác là mẹ?" Cô chuyển chủ đề.
Anh hơi đắn đo một chút, dường như không tình nguyện, nhưng vẫn nói, "Vì lúc nhỏ tôi rất... rất đáng yêu, họ đều thích tôi, dụ dỗ tôi chơi vài trò chơi."
"Nhưng... đại ca với anh Namjoon đẹp trai như thế, lúc nhỏ cũng phải rất đáng yêu chứ, họ không thiếu những đứa trẻ đáng yêu mà?" Cô cảm thấy lời giải thích này không đủ.
BẠN ĐANG ĐỌC
jungkook | have a crush on you
Fanfiction@chuyển ver - nghe nói em thích tôi có người đem lòng yêu một người chỉ từ ánh nhìn đầu tiên, yêu chẳng tiếc điều gì, thiết tha quyến luyến, không oán không hận, không ngừng không phai. có người lại phải lòng một người bởi năm tháng bồi đắp lên nhữn...