Mấy tiếng sau, trước khi mặt trời lặn, cuối cùng họ cũng đến được trạm biên phòng, nhưng nơi này đã tụ tập rất nhiều người, có người Trung Quốc, cũng có không ít người nước ngoài, đương nhiên nhiều nhất vẫn là cư dân địa phương chạy nạn. Liếc nhìn đám đông chen chúc, không cần hỏi cũng biết, tuyến biên giới hẳn đã giới nghiêm. Trần Vũ sắp xếp cho mọi người tìm chỗ nghỉ chân trước, cậu muốn đi tìm người phụ trách trạm biên phòng để trao đổi vấn đề xuất cảnh, nhưng thời gian này trạm đã đóng cửa, muốn vào e là cũng khó, Trần Vũ thử một chút, quả nhiên không thể thành công, đại sứ quán bên kia tạm thời cũng không liên lạc được, bây giờ chỉ có thể đợi.
Trần Vũ định tìm Cố Ngụy thương lượng kế hoạch tiếp theo, quay về phát hiện Cố Ngụy đã dựng xong một điểm khám bệnh từ thiện. Trong số những người chạy nạn này, có không ít người bị thương, có người không cẩn thận bị thương trong quá trình di chuyển, cũng có người bị thương trong những trận tập kích, dù sao bây giờ cũng không đi được, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, chi bằng giúp họ xử lý vết thương. Những người khác của đội y tế cũng nhanh chóng rời khỏi xe bắt đầu giúp đỡ, tin có đội y tế đến rất nhanh đã truyền ra ngoài, mọi người bắt đầu tụ tập về đây, Trần Vũ thấy vậy, liền chủ động đi tìm sĩ quan trưởng đóng quan ở đây nói rõ tình hình, đồng thời nhờ họ giúp đỡ duy trì trật tự.
Cách làm của Trần Vũ rất thông minh, hạ thấp tư thái để tránh gây ra những hiểu lầm không đáng có, hơn nữa còn bảo vệ được Cố Ngụy và những người trong đội. Sĩ quan trưởng đối với việc đội y tế mở điểm khám chữa bệnh không có ý kiến gì, dù sao tụ tập ở đây phần lớn đều là công dân nước họ, lôi kéo lòng dân ai mà chẳng muốn làm, hơn nữa đội y tế này đến từ Trung Quốc, đây là một nước trung lập cường đại mà chẳng ai muốn gây thù, hành động khám chữa bệnh từ thiện của đội y tế có thể đổi lấy không ít hảo cảm, và họ bảo vệ đội y tế, chính là đứng cùng một chỗ với tất cả mọi người, cũng có lợi cho việc duy trì trật tự biên giới, tội gì mà không làm.
"Thế nào?" Cố Ngụy xử lý xong mấy bệnh nhân trong tay, cuối cùng đã có chút thời gian để hỏi thăm tình hình.
"Người phụ trách trạm này đã đi rồi, chỉ có thể đợi sang ngày mai." Trần Vũ cũng đã liên hệ với cục trưởng Trương, phía cục cảnh sát cũng đang giúp đỡ liên hệ đại sứ quán, hơn nữa đặc công bên kia cũng đã xuất phát rồi, chuẩn bị chấp hành nhiệm vụ rút dân, trước mắt xem ra biên giới nước B rất có khả năng mở ra cho người Trung Quốc, chỉ là đang đợi thủ tục chính thức mà thôi.
"Hi vọng hết thảy thuận lợi" Cố Ngụy ngồi xuống bên cạnh Trần Vũ, anh nhìn đám đông khủng hoảng xung quanh, đáy lòng đột nhiên có vài phần bất lực, họ có thể nghĩ cách rời khỏi quốc gia động loạn này, nhưng những người vốn dĩ sinh ra và lớn lên ở đây thì sao, họ có thể đi đâu?
"Có quân đội giúp đỡ duy trì trật tự, mời này tạm thời an toàn, không cần quá lo lắng." Trần Vũ ôm vai Cố Ngụy, vừa dịu dàng an ủi, vừa âm thâm quan sát tình hình xung quanh, mặc dù nói trước mắt sóng yên biển lặng, nhưng ai mà biết người trong tuyệt cảnh có thể làm ra những chuyện gì, nơi này không có đồ ăn không có nước uống, rất nhiều người đến chỗ ở cũng không có, đội y tế có lều trại, Trần Vũ lo lắng sẽ có một số người động tâm tư.
![](https://img.wattpad.com/cover/342899479-288-k338450.jpg)