Kiều Trăn Trăn lúc mơ cũng suy nghĩ về việc tại sao Trì Thâm lại nhìn chằm chằm vào tay của anh rồi cho cô 20 điểm hảo cảm. Vì suy nghĩ quá nghiêm túc nên ngày hôm sau cô tỉnh dậy mà không cần đồng hồ báo thức.
Cô không có ngủ thêm, cô chỉ tắm rửa đơn giản rồi đi xuống lầu, đến phòng khách ở lầu một, cô nghe thấy lời phàn nàn của tài xế, cô cười nhạo rồi tiếp tục xuống lầu, khi người lái xe nhìn thấy cô, liền im bặt, nhìn về ghế sofa để xin được giúp đỡ. Một người đàn ông trung niên đang mặc trang phục chỉnh tề, cha ruột của cô Kiều Kiến.
Kiều Kiến cau mày và không vui khi nhìn thấy cô: "Lại đây."
Kiều Trăn Trăn bước tới với vẻ mặt mờ mịt.
"Nghe nói con muốn đổi tài xế?" Giọng điệu của Kiều Kiến không được tốt lắm. "Tiểu Ngô luôn làm việc nghiêm túc, hai năm nay cậu ta dù mưa hay nắng vẫn luôn đưa đón con. Không có công lao cũng có khổ lao, con tùy hứng cũng phải có chừng mực. Nếu không thể cho cậu ấy một lý do, liền trực tiếp đổi cậu ấy."
Kiều Trăn Trăn lặng lẽ nhìn ông, dùng đầu ngón tay bóp chặt vào lòng bàn tay. Ở kiếp trước, sau khi Kiều Kiến ly hôn, cô theo mẹ rời khỏi nhà họ Kiều, sau đó mấy năm đều không có liên lạc, mười năm sau mới gặp lại, hai người trong bệnh viện gặp lại. Khi gặp nhau, Kiều Kiến đi cùng với Triệu Luyến Kiều và mẹ của cô ta, một nhà ba người mô cùng thân thiết, người con gái ruột của Triệu Kiến như cô lại như một người ngoài.
Hôm nay gặp lại, Kiều Trăn Trăn cũng như ngày hôm đó gặp nhau, trong lòng không có cảm xúc, ngược lại có chút chán ghét.
"Nói chuyện đi, con bị câm?" Kiều Kiến cau mày. Ông ấy luôn bận rộn với sự nghiệp và rất ít khi nói chuyện với cô, khi nghĩ đến có một đứa con gái như vậy, tình cảm giữa hai người không khác gì hai người xa lạ, ông ấy muốn làm lành nhưng lại không kiên nhẫn dạy dỗ, mối quan hệ cha con lại càng thêm xa cách.
Tuy rằng là con ruột nhưng không bằng cô bé Triệu Luyến Kiều biết lạnh biết nóng, càng khiến ông cảm thấy ông giống một người cha hơn.
"Đúng vậy, tiểu thư, cô nói đi" người lái xe vội vàng nói theo "Nếu thật sự là tôi làm sai, không cần cô nói, tôi sẽ từ chức."
Anh ta rất tự tin khi nói lời này, còn có chút chắc chắn và rõ ràng là không nghĩ Kiều Trăn Trăn có thể tìm được nhược điểm của mình.
Kiều Trăn Trăn nhìn anh ta một cách lạnh lùng, như thể đang xem diễn kịch.
"Được rồi, ta biết con vì sao tức giận, không phải là vì ngày hôm qua hắn nói nhắc tới Triệu Luyến Kiều sao," Kiều Kiến trầm giọng nói, "Các con hai chị em cãi nhau, sao cuối lùng lại đổ lỗi lên Tiểu Ngô? Ấu trĩ! "
Hai chị em, ai là hai chị em với cô ta. Một chút mỉa mai lóe lên trong mắt, cô hỏi người lái xe trực tiếp: "Ngày hôm qua tôi bảo anh đem trà sữa về cho mẹ tôi, anh có mang về không ?"
"Tôi có mang! Phu nhân biết tôi có mang " Người tài xế vội vã trả lời.
"Nó đã lạnh." Kiều Trăn Trăn nhướng mắt.
Người lái xe sững sờ và không hiểu rõ cô ấy muốn nói gì.
"Từ trường về đến nhà mất hơn mười phút, trên đường cũng không kẹt xe. Tại sao khi mang về trà sữa sẽ không lạnh, trừ khi mua sữa xong không về ngaymà còn đi nơi khác. " Kiều Trăn Trăn nhìn về phía anh ta.
BẠN ĐANG ĐỌC
Lão Đại Đoản Mệnh Cố Chấp Yêu Tôi
Roman d'amour[Truyện được đăng tải chỉ để phục vụ nhu cầu đọc off, ai không tiện có thể đọc ở đây, khuyến khích nên đọc ở trang chính chủ. ] #Cre_Tiệm Bánh Nhà Hoàng