Chương 5

237 28 0
                                    

Mười ngày ở kinh thành, Hồ Bích Hạnh có chút nhờ trại Phù Lan. Trong người khó chịu, cảm thấy ngứa ngáy không thôi, nàng khẽ chau mày, lẩm bẩm: "Tính ra cũng gần nửa tháng chưa tắm rồi!"

Dứt lời, liền đưa mắt liếc nhìn mấy người ăn mày đang ngồi xung quanh. Hồ Bích Hạnh chạm tay vào vị trí túi tiền trong ba lô, cảm nhận được nó mới đứng dậy, nhếch nhác rời đi. Nàng đi năm quán trọ, hỏi giá một lượt rồi chọn nơi rẻ nhất để ngủ một đêm, tiện tắm rửa luôn.

Ngày hôm sau nàng đã dậy từ sớm, không biết tại sao từ khi đến nơi này nàng lại không thể ngủ nướng được nữa. Mở ba lô lấy một cái gương nhỏ, Hồ Bích Hạnh ngồi trên giường cẩn thận nhìn mình trong gương, với tay lấy chì kẻ mày, nàng tỷ mỉ kẻ mày cũng không quên đánh chút son môi. Xong xuôi lại soi gương thêm lần nữa, mỉm cười khẽ nói: "Cũng không tệ."

Ra đường với bộ dạng như bây giờ, Hồ Bích Hạnh thấy trong người tự tin hơn hắn. Cả chục ngày qua nàng chỉ lo lắng 'thích nghi' với cuộc sống nơi kinh thành, nói là 'thích nghi' với cuộc sống thì cũng không quá, ở nơi này ăn mày cũng chia địa bàn. Mấy ngày đầu đến đây, nàng không biết quy tắc này nên bị mấy người đó đuổi đi, ai cho gì cũng đều bị cướp sạch nhưng khi biết rồi thì lại thấy quen. Ngày nào nàng xin được gì cũng phải nộp cho đám người gọi là người của 'bang chủ' một nửa, nếu cả ngày không có thu hoạch gì thì bọn họ cũng không ép nàng phải nộp, nhưng nếu có mà không nộp thì họ sẽ đánh nàng. Song, bọn họ lại nói cho nàng biết rất nhiều điều nàng tò mò mà không đánh nàng mà chỉ chửi nàng là: "Đồ ngu."

Giờ Hồ Bích Hạnh đã biết rõ, hoàng đế bây giờ tên là Lê Long Đĩnh, năm nay mới chỉ mười chín tuổi, lúc biết được tuổi vua nàng có chút giật mình. Lúc đó, nàng nhớ bản thân chỉ khe khẽ nói: "Quá trẻ!"

Năm nay Hồ Bích Hạnh hai mươi tư tuổi, ở thế giới hiện đại chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường nhưng vị vua trẻ tuổi kia thì lại thân chinh cầm quân đánh giặc, dẹp loạn. Và còn Lý Công Uẩn nữa, bây giờ ngài ấy đang giữ chức Tứ sương quân phó chỉ huy sứ*, nàng có hỏi tuổi ngài ấy nhưng chả ai biết cả.

* Tứ sương quân phó chỉ huy sứ: Phó chỉ huy quân đội bảo vệ bốn mặt kinh thành.

Bận rộn quá không có thời gian đi tìm Lý Công Uẩn, hôm nay nàng mới rảnh rỗi đi tìm ngài ấy. Hồ Bích Hạnh cúi người nhìn bản thân một lượt, cười hài lòng với bộ dạng bây giờ của mình rồi mới tiến thẳng đến khu vực phủ đệ của Lý Công Uẩn.

Nàng ngồi ở gần phủ của ngài gần nửa buổi mà không thấy có bóng ai ra vào, trong lòng có chút nản chí. Đợi thêm một lúc thấy tình hình vẫn vậy, Hồ Bích Hạnh quyết định rời đi. Trước khi rời khỏi, nàng hướng phủ đệ của Lý Công Uẩn, nhỏ giọng khẽ nói: "Lý Thái Tổ, tôi phải đi rồi. Hôm khác lại đến tìm ngài."

Dứt lời liền quay người rời đi. Hồ Bích Hạnh tranh thủ chút thời gian đi thăm thú thành Tây rồi quay về với cuộc sống của mình. Nàng đi dạo khắp nơi, nhìn ngắm thật kỹ từng viên gạch hay từng hoa văn được khắc trên tường. Máy ảnh đã hết pin nếu không nàng sẽ chụp lại từng góc nơi này.


Thời gian trôi qua rất nhanh, hôm nay đã là ngày hai mươi tám tết, ở Hoa Lư bây giờ náo nhiệt biết bao nhiêu. Hồ Bích Hạnh trong lòng vừa vui vừa buồn, cái không khí tết hơn một nghìn năm trước vui vẻ náo nhiệt ra sao thì lại khiến cho nàng tủi thân như vậy.

Tiền Lê Ngoại Truyện [Cảm hứng lịch sử] - Nam Hoàn Phất HạNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ