Chương 96

391 23 0
                                    

.
..
...
 
                                   
                                    
Sau bữa tối Chủ nhật, Freen cùng Becky xuống lầu trong tiểu khu tản bộ để tiêu hóa. Thời tiết đẹp, buổi tối có nhiều người dắt chó đi dạo.

Khi đi ngang qua bãi cỏ vành đai xanh của tiểu khu, một con Samoyed trắng như tuyết kéo một sợi dây kéo dài trên cổ, nhảy đến bên Becky.

Becky nhìn tiểu gia hỏa dưới chân mình, không kìm được mà buông tay Freen ra, ngồi xổm xuống, hiếm khi dùng nhìn đôi mắt to tròn như trẻ con nhìn đối diện với nó, ngập ngừng đưa tay vuốt ve bộ lông xù xù trên đầu nó.

Samoyed không từ chối, có vẻ thích thú. Ánh mắt Becky trở nên nhu hòa hơn.

Freen cũng ngồi xổm người xuống, định vươn tay muốn chạm vào người Samoyed một cái, nhưng tên tiểu gia hỏa này không cho cô chút mặt mũi nào, vừa thấy cô đưa tay ra thì đột nhiên chạy ra ngoài.

"Nó không thích con?!" Freen lần đầu tiên nghi ngờ tính cách của mình.

Becky nhìn vẻ mặt kiêu ngạo như sụp đổ không thể tin được của Freen, nàng không khỏi bật cười. Nàng đứng dậy, nhìn về hướng tiểu cẩu đang chạy, an ủi Freen: "Không phải, chủ nhân của nó ở đây." Tiểu cẩu lao đến chỗ hai nữ nhân trẻ đang đứng cạnh nhau.

Freen thấy ánh mắt của Becky nhìn tiểu cẩu rất dịu dàng, đoán Becky hẳn phải rất thích cẩu? Cô ngập ngừng hỏi nàng: "Dì Bec, dì thích chó sao?"

Becky cười gật đầu, "Ân, thực thích. Trước đây ..." Nàng dừng lại, đột nhiên cảm thấy có chút khó khăn.

Đây là lần đầu tiên nàng nói chuyện với Freen về thời thơ ấu của nàng cùng khoảng thời gian nàng ở với cha mẹ. Một lúc sau, nàng kể tiếp: "Lúc còn nhỏ, ba của dì có cho dì một con cún, dì rất thích liền nuôi nó mấy năm, rồi một hôm có khách đến chơi, cửa đóng không kỹ. Chờ dì phát hiện thì đã không thấy nó đâu, sau này cũng không gặp lại nó, cũng không bao giờ muốn nuôi nữa".

Không lâu sau, nàng tỉnh lại từ trong mộng, mơ thấy tiểu cẩu đang sủa nàng, sủa như tiếng người khóc. Nàng tự trách bản thân không xem trọng nó, nàng tự trách bản thân bởi vì sơ ý nhất thời làm tiểu cẩu phải lọt vào tình huống bi thảm.

Trong thanh âm của nàng có chút phiền muộn, nghe được tâm trạng của Freen cũng hơi trầm xuống.

Freen kiềm chế tâm trạng, trợn to mắt, kéo ra nụ cười, phá tan bầu không khí, nói đùa: "Dì Bec, dì không cần nuôi cún, cứ nuôi con là tốt rồi."

Thấy Becky nhất thời không nói được gì. Freen khẽ nở nụ cười, mèo khen mèo dài đuôi nói: "Con so với tiểu cẩu đáng yêu cùng ngoan ngoãn hơn nhiều." Cô đưa tay ra nắm tay Becky lần nữa, nửa đùa nửa thật: "Không cần kéo dây đâu, con sẽ không bao giờ chạy xa, dù một ngày dì có lạc mất con, dù xa cách mấy, con cũng sẽ tìm về bên dì."

Rõ ràng đó là lời nói vui đùa, nhưng trái tim của Becky lại run lên. Chỉ là, lời nói đùa thôi sao?

Nàng không nhịn được đưa tay lên nhẹ nhàng chạm vào mái tóc đen mềm của cô. Ngay sau đó, nàng đột nhiên nghe thấy cô nói: "A, dì Bec, tay dì vừa mới sờ vào tiểu gia hỏa kia a!"

[BHTT] Dư Sinh Vi Kỳ | FreenBecky | CoverNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ