Chương 113

390 25 6
                                    

.
..
...
 
                                   
                                    
Giống như có một giấc mơ ngọt ngào. Trong một khoảnh khắc, Becky nắm lấy tay Freen đi bên nhau trong đêm dài với ánh đèn đường mờ ảo, nghĩ rằng mọi thứ thực sự có thể bắt đầu lại, người không được sủng ái như nàng thực sự có khả năng một lần nữa ôm lấy hạnh phúc.

Rốt cuộc thì đó là mơ. Mà có giấc mơ, sẽ có khoảnh khắc thức giấc.

Sau bữa tối, Becky và Freen cùng nhau xem TV trong phòng khách. Freen co ro trên ghế sofa như một con mèo nhỏ, tựa đầu thân mật vào đùi Becky. Cô ngước nhìn nàng, giơ hai tay lên, dùng ngón trỏ và ngón cái để làm khung ảnh rồi thở dài: "Dì Bec, dì thật đẹp. Mọi người đều nói nhìn từ góc độ này là góc độ xấu nhất. Như thế nào dì vẫn xinh đẹp như vậy a? Chọc đến trái tim người ta đập mạnh đây nè." Ở câu cuối cùng, cô khoa trương mà nói như tiểu nữ sinh làm nũng, khiến Becky bị chọc cười.

Becky đưa tay lên nhẹ nhàng búng vào vầng trán mịn màng của Freen, cười nói: "Có thể không phải dì đẹp, mà là con nói dì đẹp."

Freen giả vờ đau "ai nha" một tiếng, cô đưa tay ra nắm lấy ngón tay xấu xa của Becky. Kéo xuống đặt lên môi, đưa vào miệng cắn, nhếch mép nói: "Bắt nạt con sẽ bị trừng phạt."

Becky nhìn nữ hài đang nằm trên đùi mình, sóng mắt lưu chuyển lơ đãng quyến rũ, cảm nhận được độ ấm từ đầu ngón tay, tai nàng liền nóng lên, nhịp tim cũng tăng nhanh. Nàng run rẩy cổ họng, tự nhiên nhanh chóng rút ngón tay ra khỏi môi răng của nữ hài, giả bộ nghiêm túc: "Tiểu Saro, trên tay có vi khuẩn."

Freen liếm môi, nhìn dáng vẻ e thẹn cùng đáng yêu của Becky, lòng liền phát ngứa. Cô quay mặt sang một bên, đè tay Becky, vùi mặt vào giữa bụng của nàng, qua lớp áo tinh nghịch dùng chóp mũi xoa xoa phần bụng căng cứng của nàng, ngập ngừng hỏi: "Tiểu BecBec. Dì có nhũ danh nào khác không?" Cô thực sự muốn gọi nàng là Phán Phán, cái tên duy nhất này chỉ thuộc về một mình nàng, cũng dễ thương như nàng. Nhưng cô sợ hấp tấp gọi tên này sẽ gợi lên ký ức về ba mẹ của Becky.

Bộ quần áo mỏng manh được nâng lên một chút theo cử động của nữ hài, hơi thở ấm áp của cô phả vào da thịt nàng khi cô nói, động tác cọ xát vô thức của cô khiến nhiệt độ cơ thể của Becky bắt đầu tăng lên. Nàng bất giác cử động thân thể, lùi về phía sau một chút, cũng không biết tại sao Freen lại hỏi: "Sao đột nhiên hỏi cái này?" Nàng gãi mũi Freen: "Con vẫn luôn gọi nhũ danh của dì a".

Freen mím môi, quay đầu lại, đôi mắt to đen nhánh nhìn thẳng vào Becky, nói: "Còn gì nữa không? Dì nghiêm túc nhớ lại xem."
                     
Lúc Becky nghe xong lời này, thật sự cẩn thận nhớ lại. Giây tiếp theo, nàng giống như đã nghĩ ra cái gì đó, nụ cười ngượng ngùng cùng hoài niệm nở trên môi. Kỳ thực, thỉnh thoảng mẹ nàng thường gọi nàng bằng một nhũ danh khác. Nhưng khi thực sự gọi cái nhũ danh đó, đúng là ... tồn tại lịch sử đen tối a.

Trước mặt người yêu, để bảo vệ hình tượng của mình, nàng ra sức nói dối: "Không có, dì không nhớ." Nụ cười trong mắt thành thật bán đứng nàng.

Freen đột nhiên miễn cưỡng không nhịn được, cười ranh mãnh, chọc vào eo Becky nói: "Thật sao? Như thế nào con cảm thấy dì giống như chưa nói thật?" Cô cảm thấy nhẹ nhõm, Becky rõ ràng đã nhớ ra, nhưng trong mắt nàng không tia u sầu. Ít nhất cái nhũ danh này cũng không phải là cấm địa trong lòng Dì Bec đi? Hay là Dì Bec đã có thể trực tiếp đối mặt với ký ức của ba mẹ một chút?

[BHTT] Dư Sinh Vi Kỳ | FreenBecky | CoverNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ