42

31 1 0
                                    

Dưới ánh đèn tối tăm, anh giơ tay ra vuốt ve má cô, hơi thở nặng nề, ngữ khí dịu dàng chứa đựng sự cuồng nhiệt và nhục dục khó ước lượng nổi.

Có lẽ do món Thái lấy vị cay làm chính quả thật không hợp khẩu vị, hoặc nơi đây dùng nhạc Thái, váy ống, múa tay làm nổi bật lên không khí nước ngoài quá khác biệt, hoặc có lẽ tâm trạng hôm nay quả thật không tốt, tóm lại, Jeon Jungkook trước nay khẩu vị cực tốt lúc này lại chỉ ăn vài miếng liền buông đũa xuống. Một mình chăm chú xem múa hát, bộ dạng lo lắng trong lòng, không biết anh đang nghĩ gì.

Lim Haeji vốn không thích món ăn Thái, thấy Jeon Jungkook không hứng thú, tâm trạng cô cũng kém đi. Lặng lẽ nhìn người đàn ông đối diện một lát, cuối cùng không nhịn được thò tay ra huơ huơ trước mắt anh, hỏi bằng ngôn ngữ kí hiệu: "Anh sao vậy?".

Jeon Jungkook quay mặt lại, đôi mắt đẹp trong veo nhìn cô một cách chân thành và lo lắng. Lim Haeji lúc này mới phát hiện ra người đàn ông này hóa ra có một đôi mắt biết nói. Tựa như lúc này, anh rõ ràng không nói gì nhưng đôi mắt ấy lại dường như nói rất, rất nhiều điều với cô. Đôi mắt ấy thuần khiết, tinh khôi khiến con chim sợ cành cong như cô cũng không cảm thấy chút ác ý.

Trải qua bao nhiêu tổn thương và đau khổ, bao lần sống chết như thế, cuộc đời gập ghềnh chìm nổi như cuộc bể dâu, cô không biết vì sao mình vẫn có thể có cảm giác như vậy? Ngồi trước mặt cô rõ ràng là một người đàn ông thích làm theo ý mình coi tất cả mọi quy tắc của thế gian chỉ là rác rưởi. Nhưng cô lại cảm thấy anh là một người anh hùng bóng đêm có thể đưa cô ra khỏi bi kịch, có thể khiến cô tin cậy giao phó tất cả. Không cần lo lắng, không cần sợ hãi, chỉ cần giao tất cả cho anh...

Lim Haeji di chuyển ánh mắt, trái tim tựa như con nai nhỏ, chạy lung tung, ầm ĩ trong lồng ngực. Jeon Jungkook lắc đầu, pha trò: "Sau này em đừng nhìn anh như con thỏ con ngượng ngùng như vậy. Nếu anh hiểu lầm em động lòng với anh, đến khi đó anh không kiềm chế được mà một miếng nuốt sạch em luôn, em đừng trách anh".

Lim Haeji phì cười, thầm nghĩ: Đây mới là Jeon Jungkook, cho dù làm ra chuyện tàn nhẫn thế nào, anh cũng có bản lĩnhchối sạch bay sạch biến.

Người đàn ông ngồi đối diện lại thở dài, nói: "Thế này mà có thể bật cười nổi, anh phát hiện em thực sự càng ngày càng không sợ anh rồi''.

Nghe xong, Lim Haeji bất giác sững sờ. Anh nói như vậy, cô mới phát hiện ra bản thân mình thực sự không sợ anh chút nào. Vì sao có thể như vậy?

Cô chưa từng có được cảm giác an tâm thế này từ Kim Taehyung.

Khi hai người ở bên nhau sớm chiều, khi anh thề non hẹn biển, gắn bỏ keo sơn, cho dù giây phút gắn bó thể xác, hòa tan vào nhau, cô biết ở nơi nào đó trong trái tim, cô vẫn sợ anh.

Đó là nỗi sợ thâm căn cố đế xuất phát từ nội tâm? Hay là báo hiệu tai họa của giác quan thứ sáu?

Đáng tiếc, khi ấy cô đã bị kí ức thời niên thiếu làm mờ tâm trí, không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì.

Cô cười cười, viết lên giấy: "Vì sao nhất định bắt em phải sợ anh? Là anh nói mà, mọi người làm bạn. Bạn bè đương nhiên phải ngang vai ngang vế, lẽ nào còn muốn phân cao thấp sang hèn hay sao?".

Tuyệt sắc khuynh thành - ChuyenverNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ