Ngoại truyện 9b. NHỮNG CHUYỆN NĂM XƯA

297 21 0
                                    

Đăng trong nhà "bacom2" ở Wattpad



"Kêu tôi huấn luyện một tiểu đội?"

Hồng Nhai nhìn Tạ Quảng Nghiệp đang cười tủm tỉm, cảm thấy ông chú này nhất định muốn tính kế gì đó.

Tạ Quảng Nghiệp sảng khoái gật đầu: "Thằng nhóc ngươi là một nhân tài, cứ để mai một thật đáng tiếc. Trên chiến trường không thể dựa vào cái dũng của thất phu, ngươi muốn giết thật nhiều quân địch phải không? Ông đây phát cho ngươi một tiểu đội!"

Xác thật là lý lẽ này.

Chém giết trên chiến trường khác hoàn toàn với ẩu đả giữa hai cá nhân, đừng nói Hồng Nhai, cho dù mười người cường tráng xông lên cũng không bằng một đội ngũ binh lính được đào tạo bài bản phối hợp lẫn nhau.

Đây chính là sức mạnh của tập thể tác chiến, nếu không thì triều đình nào lại sẵn sàng chi nhiều tiền huấn luyện quân sự mỗi năm?

Hồng Nhai ngẫm nghĩ, gật đầu: "Nói cũng đúng, vậy tôi phải làm gì?"

Để khích lệ các tướng sĩ anh dũng giết địch và thể hiện sự công bằng, Tạ Quảng Nghiệp thường treo một tấm biển lớn trong doanh trại, ghi tên ai giết bao nhiêu địch nhân. Hồng Nhai trố mắt nhìn tên của mình lên bảng, không chịu.

"Ngươi không muốn làm quan, nhưng các huynh đệ khác phải nuôi gia đình!" Tạ Quảng Nghiệp thoải mái nói, "Tất cả mọi người đều chứng kiến ngươi giết địch lập công, nếu không viết tên ngươi lên, người khác nghi ngờ ông đây làm sao? Cùng lắm thì về sau ngươi không lãnh công tích là được."

Khà khà, chỉ cần đến lúc đó tin tức truyền ra, bệ hạ sẽ không bỏ qua người này.

Hồng Nhai cân nhắc, thấy cũng có lý. Bản thân mình không thích dính vào triều đình, chưa chừng bao nhiêu người đang trông mong vào dịp thăng quan tiến tước này đâu, xác thật không thể vì sở thích của mình mà cản trở con đường thăng tiến của người ta.

Cùng lắm thì đến lúc đó xách đít chạy lẹ! Trời đất bao la biết đâu mà tìm?

Suy nghĩ cẩn thận xong, hai người đều cảm thấy mình thật là người thông minh nhất thiên hạ, cười tủm tỉm nhìn đối phương đều mang theo cảm giác về sự ưu việt:

Sức mấy đấu lại ta!

Từ ngày đó, Hồng Nhai nháy mắt thành người bận rộn, vừa xem bệnh bốc thuốc lại vừa thao luyện, không còn giờ rảnh để chạy đến nhà bếp.

Dường như hắn sinh ra đã có sẵn khí chất lãnh đạo, dẫu chưa bao giờ cố tình lập uy nhưng rất có bản lĩnh giải quyết mọi việc và xử sự công bằng, người trong đội đều phục hắn. Chưa đến nửa tháng, mấy chục người đã thao luyện tiến thối nhịp nhàng, trông ra dáng một đội quân chính quy.

Tạ Quảng Nghiệp và các tướng lãnh càng thêm ngứa ngáy khó nhịn, thằng nhóc này thật đúng là một nhân tài, một ứng cử viên hoàn hảo cho vị trí tướng quân dũng mãnh!

Nháy mắt thu đi đông tới, vùng đất của lũ Bắc Man lại không còn ngọn cỏ, thế là bọn chúng lại xâm nhập vào lãnh thổ Đại Lộc đốt phá giết chóc và cướp bóc. Tạ Quảng Nghiệp phụng chỉ nhổ trại hành quân lên phía Bắc, hai bên bắt đầu đánh nhau ở ngay biên giới.

[Hoàn] THÁI Y NHẤT PHẨMNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ